Lúc này trong đầu Hạ Hà chợt hiện lên một bóng người.
Mỗi lần cô ta gặp phiền phức, người đàn ông ấy đều giống như thiên thần xuất hiện trước mặt cô ta, giải quyết mọi phiền phức giúp cô ta.
Thế nhưng cô ta biết rõ, một tuần trước người đàn ông cô ta mãi không thể có được này đã gặp tai nạn giao thông, còn bị đá lăn vùi lấp ở dưới.
Tai nạn nghiêm trọng như vậy, dù người đàn ông ấy có là thần tiên cũng không thể sống sót được.
Nghĩ tới người ấy có thể đã chết, trong đầu Hạ Hà bỗng nảy lên một ý nghĩ táo bạo. Nếu đời này không thể có cơ hội ở bên người ấy, nếu có kiếp sau có phải cô ta sẽ có cơ hội rồi không?
Nghĩ tới đây, vẻ sợ hãi trong mắt cô ta tan biến, chỉ còn lại sự kiên định, không hề e ngại nhìn Tào Trí.
Trong lòng Tào Trí hơi ngạc nhiên, cảm thấy ánh mắt Hạ Hà nhìn mình hiện giờ đã không còn một chút sợ sệt nào.
Lúc trước anh ta cho người giết Lưu Phương ngay trước mặt Hạ Hà cũng là vì muốn dọa cô ta, tiện cho sau này ép cô ta thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ tại sao Hạ Hà lại không sợ nữa?
“Muốn tôi ăn cơm với loại cặn bã như anh sao? Không bao giờ!”
Hạ Hà lạnh lùng nói: “Trước giờ tôi chưa từng muốn trở thành siêu sao nổi tiếng nhất, vậy nên đối với tôi lợi ích mà anh đưa ra không đáng một đồng”.
Dứt lời, cô dứt khoát quay người đi ra khỏi phòng.
Nụ cười trên mặt Tào Trí đã hoàn toàn biến mất. Anh ta híp mắt nhìn theo bóng lưng của Hạ Hà.
Anh ta không ra lệnh, vệ sĩ của Vương tộc họ Tào cũng sẽ không chặn Hạ Hà lại.
Anh ta là người thừa kế của nhánh ba nhà họ Tào, chủ nhánh ba tương lai, thậm chí còn có khả năng trở thành Tào Vương đời kế tiếp. Với thân phận cao quý như vậy, anh ta chưa từng bị phụ nữ từ chối.
Quan trọng đối phương chỉ là một nghệ sĩ, con hát trong mắt anh ta.
“Cô có chắc muốn đi không?”
Tào Trí bỗng lên tiếng.
Tuy đã không nhìn thấy bóng người của Hạ Hà nữa nhưng cửa phòng vẫn đang mở, anh ta biết cô ta nghe thấy được.
Hạ Hà ở ngoài phòng VIP vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị lấy mạng, đến chết còn không sợ sao lại sợ Tào Trí?
Cô ta dứt khoát không đáp lại, cất bước đi thẳng về phía trước.
Nhưng dường như hành lang này dài hơn trước rất nhiều. Cô ta cảm thấy mình đã đi rất lâu mà vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
“Người phụ nữ đã lọt vào mắt tôi, ai dám từ chối? Bắt con đàn bà đó về đây cho tôi!”
Cuối cùng Tào Trí không nhịn được nữa, nổi giận quát lớn.
Ngay sau đó, vệ sĩ của Vương tộc họ Tào đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức lao vọt về phía Hạ Hà.
Đương nhiên Hạ Hà cũng đã nghe thấy tiếng quát tháo tràn đầy tức giận của Tào Trí, vội vàng chạy thục mạng.
Cô ta không sợ chết, nhưng nếu có thể sống đương nhiên vẫn muốn sống.
Dù sao trên đời này vẫn còn người mẹ cô ta yêu thương nhất.
“Á!”
Đột nhiên, cô ta đâm vào ngực một người, hoảng sợ hét ầm lên.
Cô ta chưa kịp quay lại đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đầu óc chấn động ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt cô ta mong nhớ đã lâu.
“Anh… anh, anh còn sống!”
Cô ta sững sờ một lúc mới kinh ngạc thốt lên, nước mắt tuôn rơi.
Không biết là vì kích động khi nhìn thấy người đàn ông mà mình ngày ngày mong nhớ hay là vì anh vẫn còn sống?
Dương Thanh cười đáp: “Đương nhiên rồi!”
Nhìn thấy Hạ Hà khóc thút thít, trong lòng anh cảm thấy phức tạp.
Người con gái xinh đẹp tuyệt trần này từng vì bảo vệ Tiêu Tiêu mà chấp nhận từ bỏ trinh tiết.
Chỉ vậy đã đủ để Dương Thanh phải báo đáp cô ta cả đời.
Ở đây là tầng cao nhất của nhà hàng Yến Đô, chỉ có mấy gian phòng VIP nên rất yên tĩnh.
Vừa rồi Dương Thanh và Tiền Bưu đang ngồi ăn cơm thì nghe thấy tiếng động ở bên ngoài. Không chỉ vậy, Dương Thanh còn nghe thấy giọng nói của Tào Trí.
Ban nãy Tiền Bưu còn nói giải trí Ngôi Sao đã bị Tào Trí cướp đi.
Nào ngờ nhanh như vậy đã gặp được ở đây. Anh vốn không định xuất hiện nhưng có mấy kẻ cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì anh cũng chỉ có thể tiễn chúng lên đường.
Chỉ cần kẻ đáng chết đều bị diệt khẩu, tin tức anh còn sống sẽ không bị truyền đi.
“Ranh con, đừng có nhàn rỗi xen vào chuyện của người khác, mau cút đi!”
Lúc này, vệ sĩ của Vương tộc họ Tào cũng đuổi tới, lớn tiếng uy hϊế͙p͙ Dương Thanh.
“Bọn họ là người của Vương tộc họ Tào đấy. Anh cứ kệ tôi, mau đi đi!”
Giờ phút này Hạ Hà cũng lấy lại tinh thần, nhớ ra thân phận của đám người kia lập tức hốt hoảng giục Dương Thanh rời đi, sợ anh bị mình liên lụy.
Nếu Dương Thanh sợ anh đã không xuất hiện ở đây. Anh kéo Hạ Hà ra sau lưng, đồng thời bộc phát một luồng khí thế mạnh mẽ dọa người.
Cả tầng cao nhất của nhà hàng Yến Đô đều bị sát khí mãnh liệt bao phủ.
“Mày, mày là ai?”
Vệ sĩ của Vương tộc họ Tào kia có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ, được ông chủ nhánh ba của Vương tộc họ Tào phái tới bảo vệ Tào Trí.
Nhưng hiện giờ ông ta lại cảm thấy luồng khí thế khủng bố khiến ông ta ngạt thở.
Trước giờ ông ta chưa từng có cảm giác này.
Ông ta chắc chắn người trẻ tuổi trước mặt phải có thực lực cao hơn Vương Cảnh trung kỳ.
Cao thủ đỉnh cao trẻ tuổi như vậy khiến ông ta cảm thấy như đang nằm mơ.
Nhưng hình như vừa rồi Hạ Hà gọi người trẻ tuổi này là Dương Thanh thì phải?
Dương Thanh?
Sao lại quen thuộc như vậy?
“Cậu ta, cậu ta là Dương Thanh của tập đoàn Nhạn Thanh!”
Một gã vệ sĩ của Vương tộc họ Tào khác bỗng chỉ vào Dương Thanh, hoảng sợ nói: “Không phải cậu ta chết rồi à? Sao… sao lại còn sống?”
Ầm!
Bấy giờ, vệ sĩ Vương Cảnh trung kỳ mới đột nhiên nhớ ra cái tên Dương Thanh này, chỉ cảm thấy trong đầu như sắp nổ tung.
Ông ta đã từng nghe nói tới sự khủng bố của Dương Thanh.
Cao thủ lẽ ra đã chết trong mắt bọn họ lại bất ngờ xuất hiện trước mặt họ, khiến họ sợ chết khϊế͙p͙.
“Ông đưa Hạ Hà vào phòng trước đi!”
Dương Thanh bỗng nhiên ra lệnh.
“Vâng thưa cậu Thanh!”
Tiền Bưu vội vàng đáp. Lúc trước ông ta đã bị thương, bây giờ đối mặt với cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cũng không nắm chắc sẽ đánh lại được.
Quan trọng nhất là, ông ta biết Dương Thanh quyết định ra mặt thì sẽ không có ý định giữ lại người sống.
“Dương Thanh, anh đừng lo cho tôi. Bọn họ là người của Vương tộc họ Tào, thực sự rất lợi hại. Tôi không muốn liên lụy tới anh đâu, anh mau đi đi!”
Hạ Hà sốt ruột nói.
Cô ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng là khi cao thủ đứng đầu Vương tộc vẫn chưa tới Yến Đô. Nhưng giờ đây, những người có địa vị cao trong Vương tộc đều đã đến.
Bây giờ Yến Đô đã không phải Yến Đô của bảy ngày trước nữa, mà là Yến Đô của Vương tộc.
“Yên tâm đi, đám sâu kiến này không làm hại tôi được đâu!”
Dương Thanh vừa dứt lời đã biến mất tại chỗ.
“Bịch bịch bịch!”
Hạ Hà tận mắt chứng kiến mấy vệ sĩ của Vương tộc họ Tào vừa rồi còn hùng hổ đuổi theo mình lúc này không hề có sức chống trả, bị đánh bay ra ngoài.
“Cô Hạ ở lại đây sẽ khiến cậu Thanh bị phân tâm, chúng ta vẫn nên đi vào trước đi!”
Tiền Bưu chợt lên tiếng, Hạ Hà mới lấy lại tinh thần.