*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi biết tin Long Đằng tới, những người khác nghiêm nghị hẳn lên.
“Cậu Thanh, nghe nói nhà họ Long ở Yến Đô là chi nhánh của Hoàng tộc họ Long, bây giờ rất nhiều cao thủ của Vương tộc đang tiến vào Yến Đô, có lẽ Hoàng tộc cũng sắp xuất hiện rồi”.
Hoàng Thiên Hành nhắc nhở.
Vũ Văn Cao Dương cũng gật đầu: “Chỉ sợ Long Đằng có mục đích riêng khi tới đây!”
Diệp Mạn hơi căng thẳng: “Long Đằng rất mưu mô, con phải cẩn thận”.
Dương Thanh mỉm cười, nhìn mọi người: “Mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ cẩn thận với Long Đằng”.
Dương Thanh nói rồi bảo Lạc Bân: “Bảo ông ta vào đi!”
Tiếng cười sang sảng nhanh chóng vang lên: “Chú em, anh tới rồi!”
Chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy tiếng!
Long Đằng còn chưa bước vào, giọng lão ta đã vang lên ở hành lang.
Ngay sau đó, một lão già bước vào, sau khi thấy căn phòng đông nghịt người, có vẻ lão ta không hề bất ngờ, còn mỉm cười chào hỏi: “Ông chủ Vũ Văn, ông chủ Hoàng, bà chủ Diệp cũng tới đây à!”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, chủ động bước đến ôm anh, cười ha hả: “Anh đã nói em anh may mắn lắm, chắc chắn sẽ không sao đâu, quả nhiên là thế!”
Dương Thanh mỉm cười: “Cảm ơn lời tốt lành của anh!”
Lúc trước, vào thời điểm tám nhà quyền thế ở Yến Đô sắp hợp sức để đối phó với Dương Thanh, sau khi cao thủ bên cạnh Long Đằng bị Dương Thanh đánh bại trong nháy mắt, lão ta đã thay đổi ý định, chủ động kết nghĩa anh em với anh.
Sau chuyện đó, Dương Thanh và Long Đằng cũng không gặp gỡ gì, không ngờ lần này Long Đằng lại chủ động đến.
“Cậu Thanh, thấy cậu không sao, chúng tôi cũng yên tâm rồi, nếu ông chủ Long đã tìm cậu có việc thì chúng tôi đi trước nhé”.
Mấy chủ gia tộc khác nhìn nhau rồi nói.
“Được thôi, mọi người đi thong thả!”
Dương Thanh cười nói.
Sau khi tiễn họ đi, trong văn phòng chỉ còn Dương Thanh và Long Đằng.
Dương Thanh đích thân rót một chén trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng cho Long Đằng, mỉm cười: “Anh thử tay nghề của em xem sao”.
Long Đằng nhận lấy chén trà bằng sứ trắng, nhấp một ngụm rồi cười ha hả: “Trà ngon! Không ngờ tài pha trà của em trai anh lại cao siêu đến thế, không hổ là người khiến cả Liên minh Vương tộc cảm thấy khó nhằn!”
Dương Thanh hơi nhướng mày, tuy có vẻ Long Đằng chỉ tình cờ nói câu này, nhưng thật ra cũng cho thấy lão ta biết ân oán giữa Liên minh Vương tộc và Dương Thanh.
Dương Thanh cười nhạt, cũng không chủ động nhắc tới, chỉ cười nói: “Em có biết pha trà đâu, chỉ tiện tay làm mà thôi, anh không chê là tốt rồi”.
“Ha ha, em khiêm tốn quá!”
Long Đằng cười lớn, nâng chén trà lên uống một ngụm.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, chỉ toàn nói những chuyện vô nghĩa.
Sau khi nói chuyện với nhau mười mấy phút, Long Đằng mới nghiêm mặt, nhìn Dương Thanh: “Em biết Miêu Thành không?”
Dương Thanh thầm kinh ngạc, anh chỉ mới tiếp xúc với Quỷ Môn ở Vương tộc họ Quan.
Trừ người của Vương tộc họ Quan ra, những người khác không biết chuyện này mới đúng, sao tự dưng Long Đằng lại nhắc đến Miêu Thành với anh nhỉ?
“Miêu Thành?”
Dương Thanh ra vẻ không biết, ngờ vực nói: “Ở Yến Đô có chỗ tên Miêu Thành ư?”
Long Đằng lắc đầu: “Miêu Thành không nằm ở Yến Đô, mà là một khu vực bị phong tỏa. Miêu Thành rất xuất sắc về cổ thuật, nghe đồn trong cơn tức giận, đại sư cổ thuật với thực lực mạnh mẽ có thể tuỳ ý giết kẻ địch cùng cấp bậc chỉ trong chớp mắt đấy!”
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Trên đời này có chỗ như thế ư?”
Long Đằng gật đầu: “Tương truyền, Miêu Thành rất lớn, có tổng cộng mười ba khu vực, nằm dưới sự cai quản của các thế lực hàng đầu có cao thủ Thần Cảnh”.
“Ở Miêu Thành có ít nhất hai mươi cao thủ Thần Cảnh, thậm chí nghe nói còn có cả Thần Cảnh đỉnh phong nữa”.
Dương Thanh vô cùng kinh hãi: “Hai mươi cao thủ Thần Cảnh, có cả Thần Cảnh đỉnh phong ư? Anh không lừa em đấy chứ? Sao có thể thế được?”
Dương Thanh cũng rất kinh ngạc khi thấy Long Đằng biết nhiều chuyện về Miêu Thành như thế.
Hồi trước, khi ở Vương tộc họ Quan, anh đã biết được những thông tin này từ cao thủ của Quỷ Môn Miêu Thành.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe nói về khu vực bị phong tỏa mà Long Đằng nhắc tới.
Long Đằng nghiêm túc nói: “Sao anh có thể lừa em được? Những gì anh nói là sự thật 100%”.
“Không phải em không tin anh, chỉ hơi kinh ngạc mà thôi. Em cứ tưởng Hoàng tộc và Vương tộc đã là thế lực đỉnh cao rồi, không ngờ vẫn còn nơi thần kỳ như Miêu Thành”.
Dương Thanh nói với vẻ khó tin, chợt hỏi: “Đúng rồi, khu vực bị phong tỏa mà anh vừa nhắc đến nghĩa là sao thế?”
Long Đằng nói: “Em cứ hiểu theo nghĩa đen, anh cũng chỉ nghe nói mà thôi. Ở Chiêu Châu, có những người vượt xa Thần Cảnh, chính họ đã đặt ra quy tắc, không cho phép người trong Miêu Thành rời đi, do đó mới gọi là khu vực bị phong tỏa”.
“Tuy em không biết về Miêu Thành, nhưng chắc đã nghe nói tới Đế Thôn rồi chứ?”
“Nói một cách chính xác, Đế Thôn cũng bị hạn chế bởi những quy tắc do đám người kia đặt ra, do đó người của Đế Thôn không thể nhập thế”.
Từ chỗ Long Đằng, Dương Thanh biết được rất nhiều chuyện liên quan tới Miêu Thành và Đế Thôn.
“Đương nhiên, trên thế giới này không chỉ có mình Miêu Thành và Đế Thôn bị phong tỏa, mà còn có cả những khu vực khác nữa”.
“Trong những khu vực này có gia tộc Cổ Võ, nghe đồn những gia tộc Cổ Võ đều rất đáng sợ, có tận mấy cao thủ Thần Cảnh”.
“Hơn nữa thiên phú võ thuật của những người thuộc gia tộc Cổ Võ đều rất mạnh mẽ, thậm chí có cả cao thủ Thần Cảnh trẻ như em”.
Lần này, Dương Thanh thực sự kinh ngạc.
Anh biết trên đời còn rất nhiều cao thủ mạnh hơn mình, nhưng chưa từng nghe nói đến việc có cả cao thủ Thần cảnh trẻ như anh.
“Hôm nay anh đến đây, chắc không chỉ để nói những chuyện bí ẩn này với em chứ?”
Dương Thanh bỗng trầm giọng hỏi.
Long Đằng gật đầu rồi nói: “Anh nhận được một thông tin tình báo quan trọng, có liên quan đến em!”
Dương Thanh lập tức nhíu mày: “Anh nói đi ạ!”
“Liên minh Vương tộc chuẩn bị bắt tay với thế lực ở Miêu Thành, định ra tay với em đấy!”
Long Đằng nghiêm nghị nói.
Rầm!
Long Đằng vừa dứt lời, sát