Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1280

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Rời khỏi?”

Trong Hoàng cung họ Vũ, Vũ Hoàng nhíu mày nhìn Vũ Vũ Lan, lạnh lùng nói: “Cô có biết cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhập thế sẽ rước lấy phiền phức lớn cỡ nào không?”

Vũ Vũ Lan không nói gì nhưng ánh mắt kiên quyết cực kỳ, không sợ chút nào, nhìn thẳng vào mắt Vũ Hoàng.

Nhìn nhau khoảng một phút, sự sắc sảo trong mắt Vũ Hoàng chợt biến mất, thở dài: “Nhiều năm trôi qua vậy rồi mà cô vẫn không thể quên được tên đó à?”

“Ha ha!”

Vũ Vũ Lan cười mỉa: “Suốt đời này, thứ tôi không thể quên được chỉ có con trai tôi!”

Đương nhiên bà ta biết rõ “tên đó” mà Vũ Hoàng nói là ai.

Bây giờ, con trai bà ta chết ở Hoàng tộc họ Đoàn, bà ta còn định đến Hoàng tộc họ Đoàn hỏi cho ra lẽ, sao vẫn quan tâm đến Đoàn Hoàng được?

“Hai ngày! Tôi chỉ cho cô hai ngày, không cần biết bà làm gì, trong vòng hai ngày cô phải về Hoàng tộc họ Vũ cho tôi!”

Vũ Hoàng kiên quyết nói với bà ta.

“Được!”

Vũ Vũ Lan có được sự đồng ý của Vũ Hoàng, xoay người đi ngay.

Bà ta vừa đi thì một lão già đầu bạc mặc đồ truyền thống bước ra từ bức màn phía sau.

“Hoàng Chủ, con trai bà ta chết rồi!”

Lão già tóc bạc nói.

Vũ Hoàng gật đầu: “Tôi biết!”

“Ngài đã biết mà vẫn dám để bà ta nhập thế?”

Lão già tóc bạc nghiêm túc nói: “Chắc ngài cũng biết rõ Vũ Vũ Lan điên cuồng đến nhường nào. Những năm gần đây bà ta luôn quan tâm đến tình hình của con trai, bây giờ con trai đã chết, chắc chắn bà ta sẽ không bỏ qua cho hung thủ”.

“Đoàn Vô Viêm – con trai của bà ta là Ngũ hoàng tử của Hoàng tộc họ Đoàn, quyền cao chức trọng nhưng lại bị giết ở Hoàng tộc họ Đoàn, đủ để chứng minh thực lực và lai lịch của người giết cậu ta mạnh đến nhường nào”.

“Lần này Vũ Vũ Lan rời đi, tất nhiên sẽ mang đến rắc rối cho Hoàng tộc họ Vũ. Tôi nghe nói người giết Đoàn Vô Viêm là một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh mới chỉ có hai mươi tám tuổi”.

Mặt Vũ Hoàng không có cảm xúc gì, dường như đã nắm rõ hết mọi thứ, sau khi im lặng một lúc lâu, lão ta thở dài nói: “Tôi nợ nó! Dù có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ gánh vác cùng nó!”

Hiển nhiên lão ta biết rõ Vũ Vũ Lan muốn đi đâu, thậm chí là muốn đi làm gì.

“Hoàng chủ, chuyện năm đó không phải là lỗi của ngài. Tuy Vũ Vũ Lan là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc họ Vũ nhưng dù sao bà ta cũng là phụ nữ, mà ngôi vị Hoàng đế của Hoàng tộc chỉ truyền cho nam chứ không truyền cho nữ”.

Lão già tóc bạc bình tĩnh nói: “Không phải ngài cướp ngôi vị Hoàng đế của bà ta mà là theo lời dặn của tổ tiên, bà ta không thể thừa kế ngôi vị Hoàng đế”.

“Đúng vậy!”

Đôi mắt sâu thẳm của Vũ Hoàng toát lên vẻ đau khổ: “Nhưng chính tôi đã đưa nó từ Hoàng tộc họ Đoàn về, đã hơn bốn mươi năm, nó vẫn hận người anh là tôi”.

Vũ Hoàng lại là anh trai của Vũ Vũ Lan.

Lão già tóc bạc thở dài, không nói thêm nữa.

Cùng lúc đó, Hoàng tộc họ Đoàn.

Đoàn Hoàng đang ở trong một tòa nhà cổ kính, vài nhân viên y tế đang kiểm tra sức khoẻ toàn thân cho lão ta.

Lúc trước Đoàn Hoàng đánh nhau với Dương Thanh, chỉ có một chiêu là dừng ngay nhưng trận đấu đó vẫn khiến Đoàn Hoàng bị thương khá nặng.

“Hoàng Chủ, sức khoẻ của ông rất ổn, không có bệnh nào cả, đúng là không thể tin nổi!”

Một lúc lâu sau, bác sĩ đứng đầu mới kinh hãi nói.

Dương Thanh mới dẫn nhóm Đoàn Vô Nhai rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn của họ, bọn họ bắt đầu chữa trị khẩn cấp cho Đoàn Hoàng. Lúc mới bắt đầu, đúng là Đoàn Hoàng đã bị thương, mặc dù không ảnh hướng đến tính mạng nhưng cũng được xem là vết thương nặng.

Trước khi đi Dương Thanh đã cố ý để lại cho Đoàn Hoàng một chiếc bình sứ, hơn nữa còn nói với lão ta rằng trong đây có ba viên thuốc chữa bệnh, dặn Đoàn Hoàng hãy uống một viên.

Mặc dù Đoàn Hoàng không thân với Dương Thanh nhưng lão ta hiểu nếu Dương Thanh muốn mạng sống của lão ta thì anh đã lấy từ lâu rồi.

Sau khi uống viên thuốc, lão ta cũng không quan tâm lắm nhưng bây giờ sau khi kiểm tra cẩn thận, lão ta mới phát hiện ra rằng ba viên thuốc chữa bệnh mà Dương Thanh cho lão ta lợi hại đến nhường nào.

“Ý các người là mới có hai tiếng ngắn ngủi mà vết thương của tôi đã khỏi hẳn rồi?”

Đoàn Hoàng cũng rất ngạc nhiên.

Bác sĩ đứng đầu vội vã gật đầu: “Hoàng Chủ, vết thương của ngài đã khỏi thật rồi. Ngài cảm nhận thử là biết”.

Lúc trước lo cho vết thương của mình nên Đoàn Hoàng không dám dùng võ, sau khi nghe bác sĩ nói, lão ta vội vã chém thử một quyền.

“Bùm!”

Khí thế điên cuồng ngưng tụ trên nắm đấm của lão ta rồi bùng nổ.

“Chuyện này…”

Đoàn Hoàng tròn mắt nhìn, mặt như không thể tin nổi: “Tôi đã hồi phục thật rồi, hơn nữa hình như cảnh giới võ thuật còn có tiến bộ!”

“Cho nên ba viên thuốc mà cậu Thanh để lại cho ông rất quý giá! Dường như có thể sánh bằng thần dược chữa bệnh của gia tộc Cổ Võ”.

Bác sĩ kích động, sau đó nhìn sang viên thuốc trên bàn trà, dò hỏi thử: “Hoàng Chủ, có thể cho tôi một viên để tôi nghiên cứu thử không?”

“Cầm hết hai viên đi nghiên cứu đi!”

Đoàn Hoàng không hề do dự, đưa bình sứ trắng đựng hai viên thuốc cho bác sĩ.

“Cảm ơn Hoàng Chủ!”

Vài bác sĩ thấy thế thì kích động, hơi thở bắt đầu dồn dập hẳn lên.

Một khi họ có thể nghiên cứu được loại thuốc có công dụng tương đương với thần dược chữa bệnh này thì đó sẽ là một thành tựu to lớn của Hoàng tộc họ Đoàn.

Đương nhiên Đoàn Hoàng cũng hiểu điều này nên mới đưa cả hai viên thuốc quý giá đó cho bác sĩ.

Thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại Đoàn Hoàng và một người đàn ông trung niên.

“Phụ hoàng, đúng là Dương Thanh này không đơn giản chút nào! Trong tay cậu ta có thần dược chữa bệnh quý báu đến thế, thực lực võ thuật cũng siêu đỉnh”.

Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói.

Đoàn Hoàng gật đầu, nhìn người đàn ông trung niên nói: “Vô Hằng, con nghĩ phụ hoàng nên xử lý quan hệ giữa Hoàng tộc họ Đoàn và Dương Thanh thế nào đây?

Đoàn Vô Hằng – Đại hoàng tử của Hoàng tộc họ Đoàn, thực lực Thần Cảnh trung kỳ, bây giờ đã năm mươi ba tuổi, thiên phú võ thuật kém hơn Đoàn Vô Nhai và Đoàn Vô Viêm nhưng chỉ số IQ lại rất cao.

Đoàn Vô Hằng đã đưa ra rất nhiều kế sách cho Hoàng tộc họ Đoàn.

Bây giờ Đoàn Vô Nhai rời đi, Đoàn Vô Viêm bị giết, chỉ có Đoàn Vô Hằng mới là hoàng tử thích hợp kế vị nhất.

Đoàn Vô Hằng nói: “Phụ hoàng, người chết không thể sống lại được, bây giờ với Hoàng tộc họ Đoàn mà nói, quan trọng nhất là phải mạnh hơn một bậc”.

“Nếu phụ hoàng có thể bước vào Siêu Phàm Cảnh thì chắc chắn sẽ là chuyện đáng mừng của Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta, Hoàng tộc họ Đoàn cũng sẽ lớn mạnh hơn ba Hoàng tộc còn lại và khoảng cách giữa Hoàng tộc họ Đoàn và hai Hoàng tộc cổ xưa lớn sẽ gần hơn”.

“Bây giờ, Dương Thanh chỉ tiện tay lấy ra ba viên thuốc mà lại có công dụng chữa bệnh mạnh mẽ đến vậy, chứng minh trong tay cậu ấy vẫn còn thuốc loại khác”.

“Cậu ấy mới hai mươi tám tuổi mà võ thuật đã đến Siêu Phàm Cảnh, tất nhiên là huyết mạch của dòng chính trong gia tộc Cổ Võ. Có lẽ sở dĩ cậu ấy có võ thuật mạnh mẽ đến vậy là nhờ người của gia tộc Cổ Võ âm thầm giúp đỡ”.

“Nếu có thể làm thân với Dương Thanh thì đây mới là lợi ích lớn nhất của Hoàng tộc họ Đoàn”.

“Phụ hoàng đừng quên vẫn còn em hai, bây giờ đã làm bạn với Dương Thanh, chỉ cần chúng ta chủ động thêm một chút là quan hệ giữa Hoàng tộc họ Đoàn và Dương Thanh sẽ càng ngày càng thân”. Chiến Thần Ở Rể - Chương 1280: Bà ấy đến rồi

Bình Luận (0)
Comment