Bạch Vương ngồi ở vị trí chủ tọa không nói gì nhưng sắc mặt hơi thâm trầm.
Trương Quỳnh quỳ dưới đất không dám thở mạnh.
Dù sao cũng là lão ta dẫn theo hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của Liên minh Vương tộc tới nhà họ Lục, bây giờ bọn họ đều chết mà lão ta còn sống sót quay về.
Lão ta sợ Liên minh Vương tộc sẽ trút hết tội lên đầu mình.
Sau khi im lặng rất lâu, Bạch Vương đột nhiên nhìn về phía Trương Quỳnh hỏi: "Ông nói cao thủ thần bí của nhà họ Lục còn chưa xuất hiện đã giết chết hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong trong nháy mắt à?"
Trương Quỳnh vội vàng gật đầu: "Đại nhân, lời tôi nói đều là sự thật.
Nếu đại nhân không tin có thể hỏi những người đi cùng tôi”.
Bạch Vương không nghi ngờ Trương Quỳnh vì biết lão ta không có cái gan đó.
"Ông lui xuống trước đi!"
Bạch Vương chợt nói.
Đến giờ phút này, Trương Quỳnh mới thở phào nhẹ nhõm và vội nói: "Cảm ơn đại nhân!"
Sau khi Trương Quỳnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại có ba vị Vương của Liên minh Vương tộc, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
"Ban đầu tôi còn tưởng muốn nắm được Ninh Châu nhỏ này sẽ không cần tốn bao nhiêu sức lực, không ngờ chỉ một nhà họ Lục lại có cao thủ thực lực ít nhất là bán bộ Thần Cảnh”.
Bạch Vương chợt nói.
"Bạch Vương, chẳng lẽ ông sợ rồi sao?"
Mã Vương nhíu mày hỏi với vẻ không vui.
Tiết Vương cũng nhìn về phía Bạch Vương: "Ở địa phương nhỏ như Ninh Châu này sẽ không thể có cao thủ Thần Cảnh xuất hiện được”.
Bạch Vương gật đầu: "Không sai, ở đây quả thật không nên xuất hiện cao thủ Thần Cảnh nhưng chẳng may có thì sao?"
"Trước đây, Liên minh Vương tộc chúng ta huy hoàng tới mức nào? Nhưng bây giờ Liên minh năm Vương tộc lớn ban đầu chỉ còn ba Vương tộc lớn chúng ta còn liên minh”.
"Bây giờ, Chiêu Châu rung chuyển, rất nhiều cao thủ lánh đời liên tục xuất hiện, chút thực lực của chúng ta đã không đủ sức rồi”.
"Chẳng ai có thể bảo đảm ở Ninh Châu không xuất hiện cao thủ Thần Cảnh”.
"Chúng ta thậm chí đã mất đi tư cách tranh Vương ở Yến Đô, chỉ sợ lại xảy ra chuyện ở Ninh Châu thì Liên minh Vương tộc chúng ta sẽ sụp đổ mất”.
Bạch Vương lo lắng, không còn vẻ sắc bén như trước nữa.
Từ khi bọn họ âm thầm liên hệ với Lưu lão quái ở Miêu Thành, cố gắng nhờ lão ta giúp bọn họ khống chế Yến Đô nhưng thất bại, bọn họ mới ý thức được bây giờ các Hoàng tộc lớn đã phái cao thủ Thần Cảnh đến chia cắt Yến Đô.
Vương tộc tất nhiên không còn tư cách chia một chén súp ở Yến Đô nữa.
Vì vậy, bọn họ quyết định rời khỏi Yến Đô tới Ninh Châu trước, dự định lấy Ninh Châu làm trung tâm, không ngừng khống chế các địa phương khác, cũng mở rộng sức ảnh hưởng của Vương tộc.
Nhưng bọn họ không ngờ mình mới tới Ninh Châu được mấy ngày đã mất tới hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
"Hừ!"
Mã Vương nghe Bạch Vương nói vậy, hừ lạnh nói: "Bạch Vương, bây giờ ông càng lúc càng nhát gan rồi.
Với thực lực bán bộ Thần Cảnh của ba người chúng ta, cho dù là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ cũng chỉ có một con đường chết”.
"Hơn nữa, ở Ninh Châu không thể có cao thủ Thần Cảnh.
Chỉ cần ba người chúng ta liên thủ, chẳng lẽ còn không trấn áp được một gia tộc nhỏ ở Ninh Châu?"
Thấy vẻ mặt Bạch Vương khó coi, Tiết Vương vội vàng nói: "Mã Vương, Bạch Vương lo lắng như vậy cũng không phải không có lý.
Vương tộc đã không thể thua được nữa, một khi bị tổn thương quá nặng, sợ rằng ba Vương tộc lớn chúng ta sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt”.
"Vậy các ông nói xem nên làm gì bây giờ?"
Mã Vương kích động nói: "Bây giờ Liên minh Vương tộc đã mất quá nhiều cao thủ hàng đầu, đã có cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong trong nhà họ Mã chúng tôi định rời đi”.
"Nếu còn không thể nắm được Ninh Châu, chúng ta cứ cút luôn về Vương Thành của mình là được rồi!"
Rõ ràng những lời này của lão ta chỉ là lời nói lẫy.
Bạch Vương và Tiết Vương liếc nhìn nhau, Bạch Vương trấn an: "Mã Vương, ông đừng nóng giận, tôi chỉ nói ra lo lắng của mình thôi”.
"Liên minh Vương tộc là liên minh của ba Vương tộc lớn chúng ta chứ không phải do một mình tôi quyết định.
Hơn nữa, tôi chưa từng nói sẽ không tới nhà họ Lục!"
"Chẳng phải bây giờ chúng ta đang thương lượng sao?"
Tiết Vương cũng vội nói: "Bạch Vương nói rất đúng.
Liên minh Vương tộc, không phải của riêng ai trong chúng ta mà là liên minh của ba Vương tộc lớn.
Có gì thì mọi người cùng nhau thương lượng, đừng vì chút chuyện nhỏ mà mâu thuẫn với nhau”.
Nghe Bạch Vương và Tiết Vương nói vậy, sắc mặt Mã Vương mới dịu xuống nhưng vẫn kiên quyết nói: "Nhà họ Lục dám giết cao thủ của Liên minh Vương tộc chúng ta thì phải trả giá đắt! Đây chính là quan điểm của tôi!"
Tiết Vương trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu: "Tôi cũng cho rằng nhà họ Lục nên trả giá đắt!"
"Ninh Châu là trạm thứ nhất để Liên minh Vương tộc chúng ta mở rộng thế lực.
Nếu trạm thứ nhất thất bại, vậy sau này còn tiếp tục mở rộng thế nào?"
"Theo ý tôi, Ninh Châu không thể có cao thủ Thần Cảnh, cho dù thật sự có cũng chắc chắn không giúp đỡ nhà họ Lục”.
"Tôi biết rất rõ tình hình của nhà họ Lục, nhà đó không thể tiếp xúc được với cao thủ Thần Cảnh”.
"Cao chủ Vương Cảnh trung kỳ đã là tồn tại mạnh nhất trong nhà họ Lục rồi”.
Bạch Vương nói: "Vậy phải giải thích thế nào về chuyện hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của chúng ta bị giết ở nhà họ Lục?"
Đây mới là điều lão ta lo lắng nhất.
Mã Vương và Tiết Vương lập tức im lặng.
Bọn họ không hiểu được điều này.
Bây giờ bọn họ gần như có thể xác định nhà họ Lục đang che giấu một cao thủ hàng đầu, ít nhất là thực lực bán bộ Thần Cảnh.
"Nếu đã vậy, chúng ta biểu quyết xem có nên liên thủ trấn áp nhà họ Lục không”.
Bạch Vương chợt nói: "Ai đồng ý đi tới nhà họ Lục thì giơ tay!"
Mã Vương giơ tay lên mà không hề do dự.
Tiết Vương suy nghĩ một lát cũng giơ tay lên: "Tôi muốn đánh cược một lần!"
Bạch Vương gật đầu: "Nếu Tiết Vương và Mã Vương đã quyết định sẽ liên thủ trấn áp nhà họ Lục, vậy thiểu số phục tùng đa số, chúng ta lập tức lên đường tới nhà họ Lục thôi!"
"Được!"
...!
Cùng lúc đó, trong biệt thự của Lục Tinh Tuyết ở nhà họ Lục.
Dương Thanh đứng một mình trong phòng đang nhăn nhó vì đau đớn nhưng vẫn cố nhịn xuống, không để cho mình phát ra tiếng kêu rên nào.
Trước đó, nhà họ Lục bị nhà họ Trương bao vây tấn công, anh đều nhận biết được.
Cả nhà họ Lục đều ở trong phạm vi cảm nhận của anh.
Cho nên khi Lục Nguyên Thông sắp bị giết, anh đã ra tay giết người ngoài ngàn mét!
Anh chỉ dùng có hai hòn đá.
Nhưng anh không ngờ sau lần ra tay này, bệnh đau đầu của anh lại tái phát, đầu anh đau đớn dữ dội như muốn vỡ ra.
Thật lâu sau, cảm giác đau đớn này mới dần biến mất.
Dương Thanh lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói: "Xem ra mình không thể dùng sức quá mức, nếu không có thể lại bị như vừa rồi”.
"Cốc cốc cốc!"
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
"Anh này, ông nội và bố tôi tới, đang chờ anh ở đại sảnh”.
Giọng nói của Lục Tinh Tuyết vang lên ở ngoài cửa.
"Được, tôi ra ngay đây!"
Dương Thanh đáp.
Anh thay bộ quần áo sạch sẽ và đi ra ngoài.