Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1453

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vũ Dương nhìn Dương Thanh, mở miệng nói: "Cô của tôi muốn hợp tác với cậu".

Nghe thấy câu này của ông ta, Dương Thanh cười khẩy: "Hợp tác? Lúc trước Vũ Vũ Lan muốn giết tôi còn suýt bị tôi giết ngược lại cơ mà, sao lại muốn hợp tác với tôi?"
"Mấy lời lừa con nít này thì miễn đi, có mục đích gì cứ nói thẳng!"
Hiện giờ, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tiến vào Siêu Phàm Nhị Cảnh, trong khi Vũ Vũ Lan lại có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh.

Nếu hai người lại đấu với nhau một lần nữa, anh tin chắc rằng mình có thể đánh bại bà ta trong một đòn chứ không phải suýt chút nữa đã bị giết như mấy tháng trước.

Chính tay Dương Thanh đã giết chết con trai của Vũ Vũ Lan, anh không tin bà ta thật lòng muốn hợp tác với mình.

Vũ Dương nghe thấy câu trả lời của anh thì chấn động trong lòng.

Là cháu trai của Vũ Vũ Lan, đương nhiên ông ta biết thực lực của cô mình là Siêu Phàm Tam Cảnh.

Thế mà Dương Thanh lại nói trước đây đã suýt giết chết Vũ Vũ Lan, như vậy chẳng phải có nghĩa rằng từ mấy tháng trước anh đã có thể đánh bại cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh rồi ư?
Phải rồi, Vũ Dương sực nhớ ra mấy tháng trước Vũ Vũ Lan đã rời nhà, lúc quay về thì hơi thở rất yếu ớt, nhìn là biết bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Có lẽ nào, Dương Thanh nói rằng suýt giết chết bà ta chính là vào lần đó?
Càng nghĩ, Vũ Dương càng bàng hoàng.

Kể cả khi ở trong Hoàng tộc cổ xưa, ông ta có thể bước vào Siêu Phàm Cảnh trước năm bốn mươi lăm tuổi đã là có thiên phú xuất sắc rồi.

Vậy mà Dương Thanh chưa đến ba mươi tuổi đã có thể địch lại cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh?

Nếu không được tận mắt nhìn thấy cảnh anh đánh bại cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh đi cùng mình chỉ trong nháy mắt, Vũ Dương tuyệt đối sẽ không tin.

"Cậu Thanh muốn đi thẳng vào vấn đề thì tôi sẽ nói thẳng.

Không sai, cô của tôi luôn hận việc cậu đã giết con riêng của mình.

Tính tình bà ấy có thù tất báo, một khi có cơ hội thì sẽ báo thù ngay".

Vũ Dương nghiêm túc nói: "Tuy nhiên, việc này không gây cản trở gì cho hợp tác giữa chúng ta.

Tiệc mừng thọ trăm tuổi của Diệp Lâm sắp diễn ra, chúng tôi nhận được một tin tức đáng tin cậy rằng ông ta đã đột phá tiến vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh, bên cạnh ông ta còn có Diệp Hoàng – một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, có thể nói hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp đã có tư cách được xếp vào hàng ngũ Hoàng tộc cổ xưa".

"Về phần vì sao Diệp Lâm lại tổ chức tiệc sinh nhật tại Yến Đô và mời nhiều thế lực hàng đầu Chiêu Châu đến dự như vậy, chắc không cần tôi nói cậu cũng biết rồi nhỉ?"
"Đúng vậy, họ muốn nắm quyền kiểm soát Đế Thôn trong tay, từ đó trở thành Hoàng tộc cổ xưa chân chính".

"Bên cạnh đó còn có một chuyện vô cùng quan trọng, đó là Diệp Lâm muốn giết cậu để răn đe các gia tộc khác".

Sau khi Vũ Dương nói những lời này, sắc mặt của Dương Thanh trở nên cực kỳ tối tăm.

Anh không hề nghĩ đến khả năng này.

Thế mà cảnh giới võ thuật của Diệp Lâm đã là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thật sự quá ngoài dự đoán.

Lúc này đây, thực lực của Dương Thanh chỉ đang nằm ở Siêu Phàm Nhị Cảnh, nếu không phải vì việc đã tu luyện đến tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh giúp cho sức mạnh tăng lên đáng kể thì anh hoàn toàn không phải đối thủ của lão ta.


Dương Thanh cố lắm cũng có thể bộc phát ra thực lực của Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng suy cho cùng vẫn không phải Siêu Phàm Ngũ Cảnh thật sự.

Huống hồ gì Hoàng tộc họ Diệp còn có một người vừa mới đột phá vào Siêu Phàm Nhất Cảnh là Diệp Hoàng nữa.

"Hợp tác thế nào?"
Sau một lúc trầm tư, Dương Thanh đưa mắt về phía Vũ Dương, hỏi.

Đối phương đề nghị hợp tác đương nhiên là đang nhắm vào lợi ích nào đó, anh không nghĩ ra trên người mình có cái gì để được Hoàng tộc họ Vũ coi trọng.

"Tôi biết rằng cậu không muốn Đế Thôn xuất thế vì cho rằng không thể khống chế được nó.

Một khi Đế Thôn xuất hiện, nó sẽ mang tai bay vạ gió đến cho toàn bộ Chiêu Châu".

"Yêu cầu của Hoàng tộc cổ xưa tôi chỉ có một, đó là cậu hãy thừa kế Đế Thôn".

Đế Thôn!
Lại là Đế Thôn!
Nét lạnh lùng trong mắt Dương Thanh càng rõ hơn.

Trước kia là Vương tộc, giờ thì ngay cả Hoàng tộc thậm chí là Hoàng tộc cổ xưa cũng mưu tính đến nó.


"Cậu Thanh, tôi biết cậu không muốn Đế Thôn xuất hiện nhưng cậu đã không còn sự lựa chọn nào nữa.

Nếu như cậu không kế thừa Đế Thôn, với sức mạnh của Hoàng tộc họ Diệp hiện nay thì tuy không thể đoạt lấy Đế Thôn nhưng vẫn hoàn toàn có thể nâng đỡ một thế lực nào đó làm bù nhìn cho mình".

"Trước mắt, gần như có thể chắc chắn Hoàng tộc họ Diệp sẽ nghĩ cách làm Đế Thôn xuất thế, đã như vậy thì sao cậu phải cố gắng ngăn cản việc đó xảy ra chứ?"
Lời nói của Vũ Dương nghe thì rất có lý nhưng Dương Thanh không phải kẻ ngốc, nếu không làm vì lợi ích, mắc mớ gì ông ta phải thuyết phục mình?
"Nếu Hoàng tộc họ Vũ ra mặt thì Hoàng tộc họ Diệp cũng đâu làm nên tích sự gì?", anh chất vấn.

Vũ Dương khẽ mỉm cười: "Biết ngay cậu sẽ hỏi câu này mà, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, vì một số nguyên nhân, Hoàng tộc họ Vũ sẽ không can thiệp trực tiếp vào chuyện của Yến Đô".

"Các ông không thể can thiệp mà lại muốn hợp tác với tôi, để làm gì chứ? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là khuyên tôi thừa kế Đế Thôn?", Dương Thanh cười khẩy.

Vũ Dương trả lời: "Mặc dù không thể can thiệp trực tiếp nhưng hành động trong bóng tối thì vẫn dễ thôi".

Nói rồi ông ta chỉ vào ông lão vừa bị anh đánh bại trong một chiêu, giới thiệu: "Ông ấy tên là Tống Hữu, có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh".

Ngay sau đó lại chỉ vào ông lão bên trái: "Ông ấy là Tống Tả, có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh".

"Họ là anh em ruột, rất hiểu ý nhau, khi phối hợp có thể bộc phát ra sức mạnh sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh".

"Quan trọng là họ không phải người của Hoàng tộc họ Vũ, chỉ là từng mang ơn cô của tôi nên lần này mới đồng ý giúp đỡ".

"Chỉ cần cậu bằng lòng hợp tác với Hoàng tộc họ Vũ, hôm nay bất kể chuyện gì Tống Tả và Tống Hữu đều nghe theo mệnh lệnh của cậu".

"Có nên hợp tác hay không thì cậu Thanh đây có thể cân nhắc, chỉ là tiệc mừng thọ của Diệp Lâm đã sắp bắt đầu, tốt hơn hết cậu nên quyết định thật nhanh".

Dương Thanh hơi ngạc nhiên.


Ban đầu anh còn cho rằng Tống Tả và Tống Hữu là người của Hoàng tộc, không ngờ họ lại tới đây để trả ơn cho Vũ Vũ Lan.

Chẳng qua, có một điều làm Dương Thanh nghi ngờ là tại sao Hoàng tộc họ Vũ lại muốn Đế Thôn xuất thế.

Thậm chí họ còn cam chịu dùng ân tình của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng phải làm vậy.

Anh không tin Hoàng tộc họ Vũ cất công như thế chỉ để cho Đế Thôn xuất thế mà không còn nguyên nhân nào khác.

Nhưng cũng biết dù mình có hỏi thì Vũ Dương cũng sẽ không tiết lộ.

"Tôi hỏi ông vấn đề cuối cùng, nếu tôi từ chối thì ông có chuyển sang hợp tác với Hoàng tộc họ Diệp không?", Dương Thanh hỏi.

Anh lại được một phen bất ngờ khi Vũ Dương lắc đầu, cười nói: "Nếu cậu từ chối thì tôi sẽ mang họ rời khỏi đây, chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào ân oán giữa cậu và Hoàng tộc họ Diệp".

Câu trả lời của ông ta càng khiến Dương Thanh cảm thấy khó hiểu hơn.

Đối phương trông có vẻ chỉ muốn Đế Thôn xuất thế, nhưng cố tình lại chỉ đích danh muốn anh thừa kế nó.

Dù biết Vũ Dương sẽ không trả lời, anh vẫn không kìm được hỏi: "Tôi muốn biết tại sao lại vậy?"
Quả nhiên, ông ta mỉm cười lắc đầu: "Vừa rồi cậu đã nói sẽ hỏi câu cuối cùng rồi mà".

Dương Thanh ngẩn người, sực nhớ ra quả thật mình đã nói như vậy.

Anh hoàn toàn không muốn Đế Thôn xuất thế, nhưng bây giờ, Diệp Lâm của Hoàng tộc họ Diệp đã đột phá tiến vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh, chỉ trông vào một mình anh mà muốn chống lại lão ta thì khó mà làm được.

chien-than-o-re-1453-0.jpg.

Bình Luận (0)
Comment