Lục Văn Tĩnh ôm chặt lấy người trung niên, cắn răng: “Con mau chạy đi!”
“Không!”
Hạ Hà đau khổ hét, định đưa Lục Văn Tĩnh đi cùng.
Lục Văn Tĩnh nhìn Hạ Hà bằng đôi mắt đỏ hoe: “Xem như mẹ xin con, mau chạy đi!”
“Con đàn bà khốn kiếp, còn dám đánh tao, ông đây giết mày!”
Người trung niên lập tức nổi giận, bỗng rút dao ra khỏi người Lục Văn Tĩnh rồi đâm nhát nữa.
“Không, không!”
Hạ Hà luống cuống, kích động gào khóc.
Lục Văn Tĩnh vẫn ôm chặt lấy người trung niên, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà, khóe miệng rỉ máu, trong mắt bà ta tràn ngập sự cầu khẩn, bà ta đang xin Hạ Hà rời đi.
“Mẹ!”
Hạ Hà khóc đến mức đứt ruột đứt gan, thấy mẹ mình bị đâm mấy nhát liên tiếp, cô ta cảm thấy thế giới của mình cũng sụp đổ rồi.
Ánh mắt của Lục Văn Tĩnh dần tản ra, đôi tay đang ôm chặt lấy người trung niên cũng hạ xuống đầy yếu ớt.
Hạ Hà nhìn người trung niên với vẻ căm hận, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sẽ không bao giờ tha cho ông!”
Cô ta nói rồi quay người bỏ chạy, không chần chừ nữa.
“Cô chạy được chắc?”
Dương Thanh gọi lại, nhưng không có ai nghe.
Dương Thanh lẩm bẩm: “Chắc là gọi nhầm nhỉ?”
Anh nói rồi đứng dậy vào phòng tắm, tắm rửa rồi đi ra ngoài.
Anh vừa mở tivi lên thì đã thấy một tin.
.