Khi thấy vẻ mặt mong chờ của Dương Thanh, Tống Tả lắc đầu, nói bằng giọng áy náy: “Cậu Thanh, rất xin lỗi, tôi không biết gia tộc có huyết mạch cuồng hóa đó họ gì, cũng không rõ họ ở đâu”.
Tống Hữu bổ sung: “Cậu Thanh đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng không cố tình giấu giếm, mà những chuyện liên quan tới gia tộc này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, có lẽ ngay cả những nhân vật đã sống lâu năm của gia tộc Cổ Võ cũng không biết gia tộc này”.
“Đúng thế, những chuyện về gia tộc kia đã được lưu truyền suốt mấy trăm năm, nhưng không có ai thực sự tiếp xúc với họ hết”, Tống Tả cũng nói.
Nghe thấy hai anh em nói thế, ánh mắt mong chờ của Dương Thanh ảm đạm dần.
“Không sao, chuyện này cũng không trách hai người”, Dương Thanh nói.
Nếu gia tộc đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Tống Tả và Tống Hữu không biết về dòng chính của họ thì cũng rất đỗi bình thường.
“Chúng tôi nói cho cậu biết chuyện này vì muốn nói, bây giờ cậu đã thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa, có tiền đồ hết sức khó lường, với thực lực của cậu bây giờ, cậu không thể báo thù giúp chúng tôi, nhưng nếu cho cậu thêm thời gian, chắc chắn cậu sẽ mạnh đến mức khiến cả giới Cổ Võ kinh ngạc”.
“Khi đó, với thực lực của cậu, có lẽ không cần cậu đích thân ra tay, chỉ cần cậu nói một câu là đã có thể khiến rất nhiều thế lực đỉnh cao làm việc cho mình rồi”.
“Cậu Thanh, tuy thiên phú võ thuật của hai anh em tôi không quá xuất chúng, nhưng sau khi liên thủ thì cũng ngang ngửa với Siêu Phàm Tứ Cảnh, nếu cậu cho chúng tôi đi theo, chắc chắn sau này chúng tôi sẽ giúp được cậu rất nhiều, xin cậu hay thu nhận chúng tôi!”
Thái độ của hai anh em rất chân thành, trong mắt tràn ngập vẻ cầu khẩn.
Họ đã hạ mình rất nhiều, đồng thời còn bày tỏ, họ sẽ luôn đi theo Dương Thanh, làm việc cho anh, chờ anh có thực lực khiến cả giới Cổ Võ kinh ngạc rồi giúp họ báo thù.
Có thể nói, họ rất tin tưởng Dương Thanh nên mới quyết định như thế.
Dù sao Dương Thanh cũng chưa thể giúp họ báo thù ngay, về phần sau này anh có đứng trên đỉnh cao của giới Cổ Võ không thì cũng không biết được.
Dương Thanh im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, vậy sau này hai người cứ đi theo tôi, khi nào thực lực của tôi mạnh tới mức có thể báo thù giúp hai người, chắc chắn tôi sẽ đi với hai người một chuyến”.
“Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!”
Thấy Dương Thanh đồng ý, hai anh em lập tức kích động đến mức nói năng lộn xộn, vội vàng cảm ơn.
Dương Thanh khoát tay, híp mắt: “Hai người cũng biết chuyện xảy ra vào bảy ngày trước rồi, Diệp Lâm của Hoàng tộc họ Diệp thông đồng với Lưu lão quái của Miêu Thành, định giết tôi, ngay cả bố nuôi tôi cũng chết trong cuộc tranh chấp đó, chắc chắn cả Hoàng tộc họ Diệp lẫn Lưu lão quái của Miêu Thành sẽ phải trả giá nặng nề!”
“Cậu Thanh nói không sai, Hoàng tộc họ Diệp sẽ bị tiêu diệt, Lưu lão quái của Miêu Thành cũng phải chết, chúng tôi sẽ giúp cậu Thanh trấn áp Hoàng tộc, giết Lưu lão quái!”
Anh em nhà họ Tống lập tức bày tỏ thái độ.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí: “Chúng ta đến Hoàng thành Diệp trước, rồi mới tới Miêu Thành!”
“Vâng!”
Sau khi rời khỏi Yến Đô, ba người lên chuyến bay đến Hoàng thành Diệp.
Cùng lúc đó, trong một căn mật thất ở Hoàng phủ họ Diệp, Hoàng thành Diệp.
Diệp Lâm đang ngồi xếp bằng, phóng khí thế ra ngoài, trong mật thất tràn ngập khí thế võ thuật vô cùng mạnh mẽ.
“Phù!”
Diệp Lâm bỗng mở mắt ra, thu hồi khí thế lại, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt ưng rồi biến mất ngay.
“Không ngờ sau khi bị thương nặng trong chuyến đi tới Yến Đô, chẳng những nền tảng võ thuật của mình không bị ảnh hưởng mà còn gặp điều may trong cái rủi, đột phá đến Siêu Phàm Lục Cảnh sau bao nhiêu năm”.
Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nếu Dương Thanh dám đến Hoàng thành Diệp, chắc chắn mình sẽ khiến cậu ta một đi không trở lại!”
Lúc này, khí thế trên người Diệp Lâm đã là của cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.
Trên khắp Chiêu Châu, có rất ít thế lực sở hữu cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, sau khi bước vào Siêu Phàm Cảnh, việc đột phá sẽ rất khó khăn.
Có những người mất cả đời mà vẫn không thể đột phá một cảnh giới.
Diệp Lâm đã dừng ở Siêu Phàm Ngũ Cảnh mấy chục năm, cứ tưởng kiếp này không còn cơ hội tăng thực lực lên nữa, nào ngờ lần này lão ta lại gặp may mắn, chẳng những sống sót quay về từ Yến Đô mà còn đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh.
“Lão Hoàng Chủ!”
Đúng lúc này, một lão già hơn sáu mươi tuổi vội vàng chạy vào mật thất.
“Có chuyện gì thế?”
Diệp Lâm nhíu mày.
Lão già vội nói: “Lão Hoàng Chủ, thám tử ở Yến Đô vừa báo cáo, Dương Thanh đã lên chuyến bay đến Hoàng thành Diệp, sau ba tiếng nữa, cậu ta sẽ có mặt ở đây”.
Nghe thấy thế, Diệp Lâm đang rất bình tĩnh bỗng đứng phắt dậy, trên mặt có vẻ sợ hãi.
Tuy lão ta đã đột phá Siêu Phàm Lục Cảnh, nhưng những chuyện xảy ra trên đỉnh Yến Sơn bảy ngày trước đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng lão ta.
Lão ta hiểu rõ sự mạnh mẽ của Dương Thanh hơn bất cứ ai khác, lão ta đã liên thủ với Lưu lão quái mà vẫn không thể giết nổi anh.
Nhưng sự bối rối này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi biến mất ngay, sau khi bình tĩnh lại, lão ta lạnh lùng nói: “Dương Thanh đúng là ngông cuồng, dám đến Hoàng thành Diệp để ra oai, nếu cậu ta dám đến, tôi sẽ khiến cậu ta ở lại đây vĩnh viễn!”
Sau khi lão già kia đi, Diệp Lâm bấm số điện thoại rồi nói: “Ba tiếng nữa Dương Thanh sẽ đến Hoàng thành Diệp, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta giết cậu ta”.
Chẳng biết đối phương nói gì, nét mặt Diệp Lâm lập tức cứng đờ.
“Khốn kiếp!”, Diệp Lâm tức giận quát rồi cúp máy luôn.
.