Tần Yên ôm chặt Tần Nhã, nước mắt đã rơi đầy mặt.
“Dương Chấn chính là một tên phế vật, con lại còn tin tưởng cậu ta? Cái gì mà cho con toàn thế giới chứ, đều là cái chó gì.”
Nhưng mà Chu Kim Hảo lại không hề đau lòng tí nào, không buông tha mà nói: “Chúng ta đều sắp bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, ngay cả chỗ ở cũng không có nữa, cậu ta biết là có ở lại cái nhà này thì cũng không vớt vát được cái gì cho nên cũng giống như là năm năm trước, trong lúc con đang khó khăn nhất thì rời đi, sẽ không trở lại lần nữa đâu.”
Những lời nói này giống như là một cây gai hung hăng đâm vào trong lòng của Tần Nhã.
“Nếu như chúng ta thật sự bị đuổi khỏi gia tộc vậy thì sẽ không còn cái gì nữa, Nhã, con nghe lời của mẹ nói đi, bây giờ con đi cầu xin ông nội của con, cầu xin ông ấy cho con một cơ hội. Chỉ cần không bị đuổi ra khỏi gia tộc thì điều kiện gì cũng đồng ý với ông ấy, con nhanh lên đi, nhanh lên đi.” Chu Kim Hảo vừa khóc vừa thúc giục Tần Nhã.
Trái tim của Tần Nhã như là bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, đau đến không muốn sống, một mặt tuyệt vọng nhìn Chu Kim Hảo: “Được, để con đi cầu xin ông ấy, cầu xin cho ông ấy bỏ qua cho các người, cứ để cho con chết đi con cũng sẽ đồng ý.”
Cô nói xong liền đứng dậy xông vào trong màn mưa tầm tã.
“Chị ơi.” Tần Yên gọi to một tiếng rồi đuổi theo.
Tần Yên vừa muốn đuổi theo thì bị Chu Kim Hảo kéo cánh tay lại: “Đây là hậu quả do con bé đã chọc, chỉ có nó đi cầu xin thì ông cụ mới có thể bỏ qua cho chúng ta.”
“Cút đi!”
Tần Yên ra sức tránh thoát cánh tay của Chu Kim Hảo, đây là lần đầu tiên mà cô nói với mẹ của mình như vậy.
Đợi đến lúc cô đuổi ra ngoài, nơi nào còn có bóng dáng của Tần Nhã nữa?
Trang viên nhà họ Tần.
Trước căn phòng của ông cụ Tần ở, một bóng dáng mảnh mai xinh đẹp đang quỳ ở nơi đó, mưa to đổ xuống làm người cô ướt sũng, gió rét lạnh tới thấu xương, trên người hứng chịu hết tất cả nhưng vẫn không so sánh được với nỗi đau trong tim của cô.
“Ông nội, cầu xin ông cho gia đình của cháu một cơ hội, chỉ cần ông không đuổi chúng cháu ra khỏi gia tộc thì cái gì cháu cũng nghe theo lời của ông.”
Tần Nhã khóc nói, trên mặt tràn đầy nước mưa cùng với nước mắt hòa vào cùng một chỗ.
Quỳ gối trong mưa to gió lạnh một thời gian dài, bóng dáng mảnh mai đến lung lay sắp đổ, nếu như không phải dựa vào ý chí kiên cường thì chỉ sợ là cô cũng đã sớm đổ xuống.
Ông cụ Tần và Tần Nhã chỉ cách nhau có một cánh cửa, nhưng mà giờ phút này trên mặt lại tràn đầy vẽ kiên định, thậm chí ngay cả đáp lại một tiếng cũng không đồng ý.
Sát vách phòng ở của ông cụ Tần chính là phòng của Tần Luân, bên cạnh của anh ta có rất nhiều dòng chính nhà họ Tần vây xung quanh, giờ phút này tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt.
“Cái con nhỏ này đúng là cố chấp quá đi thôi, vì để cầu xin sự tha thứ của ông cụ vậy mà lại quỳ gối ở trong mưa to lâu như vậy.”
“Cô ta không phải là cố chấp đâu mà, là không thể không làm như vậy, rời khỏi nhà họ Tần rồi thì cô ta chẳng phải là cái thá gì hết.”
“Xem ra lần này ông cụ làm thật rồi, muốn đuổi nhà bọn họ ra khỏi nhà họ Tần.”
…
Đúng vào lúc này, cửa phòng của ông cụ Tần bỗng nhiên mở ra, sau đó liền thấy quản gia đi đến cửa, trong tay cầm theo một phần văn bản.
Tần Nhã cũng đang nhìn về phía bóng dáng đó, sau đó liền nghe thấy quản gia đọc dựa theo tài liệu: “Điều số bảy của lệnh gia chủ, các bộ phận công ty thuộc nhà họ Tần trải qua cuộc họp thảo luận của gia tộc đều đồng loạt nhất trí trục xuất gia đình của Tần Nhã khỏi nhà họ Tần, cũng xóa tên ra khỏi gia phả, thu hồi nhà cổ nhà họ Tần, lệnh được ban hành.”
Ầm ầm!
Bỗng nhiên có mấy tiếng sét xẹc qua chân trời, giống như là muốn xé rách cả bầu trời, trời mưa càng lớn hơn nữa.
Lúc nãy Tần Nhã còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, sau khi nghe thấy lệnh gia chủ thì thân thể lung lay hoàn toàn xụi lơ xuống đất.
Đúng vào lúc này một bóng dáng xuất hiện bên cạnh của cô trong nháy mắt.
“Lệnh gia chủ?”
“Vậy mà ông nội lại thật sự hạ lệnh gia chủ muốn trục xuất gia đình của cháu ra khỏi gia tộc?”
“Rốt cuộc là cháu đã làm sai cái gì hả, tại sao mọi người lại đối xử với cháu như vậy? Tại sao?”
Ngây người trong chốc lát, Tần Nhã điên cuồng gào khóc.
Dương Chấn xuất hiện ở bên cạnh của cô, cả người đều là sát khí nồng đậm, từ khi rời khỏi Bắc Cảnh thì đây là lần đầu tiên mà anh dâng lên sát khí mãnh liệt với một người như thế.
“Anh Chấn, để em hủy diệt nhà họ Tần.” Mã Tuân cũng xuất hiện ở sau lưng của Dương Chấn, trên mặt đều là phẫn nộ, bước ra phía trước một bước liền muốn xông vào nơi ở của ông cụ Tần.
“Dừng lại!”
Dương Chấn gầm thét lên một tiếng, nước mưa thuận theo mái tóc của anh trượt xuống trán lại đến đôi mắt khát máu, đã phân không rõ là nước mưa hay là nước mắt.
“Tôi muốn tận mắt nhìn thấy người mà hôm nay nhà họ Tần vứt bỏ, ngày mai bọn họ sẽ cầu xin trở về.” Giọng nói của Dương Chấn lạnh lùng đến cực điểm.
Lúc này cả người của Tần Nhã đã sớm ngã quỵ, Dương Chấn nhẹ nhàng ôm lấy cô biến mất trong màn mưa trắng xóa.
Dương Chấn vừa mới đi, một chiếc xe Audi A6 liền dừng ở trước cửa đại viện nhà họ Tần, sau đó liền nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đeo thẻ làm việc của tập đoàn Nhạn Chấn vội vàng bước xuống từ trong xe.
“Ông cụ, không xong rồi, người của tập đoàn Nhạn Chấn đến đây, là một luật sư và một bộ trưởng bộ pháp vụ.” Một người vội vàng chạy vào chỗ ở của ông cụ Tần báo cáo.
Nghe vậy, ông cụ Tần rối rắm vội vàng đứng dậy: “Mau mời người vào đây đi.”
Ông ta vừa dứt lời thì người đã bước vào.
“Chào ông.”
Ông cụ Tần chủ động bước lên phía trước, một mặt nịnh nọt vươn hai tay ra.
Nhưng mà hai người căn bản cũng không có ý muốn nắm tay, người đàn ông trung niên mang thẻ làm việc bộ trưởng nhìn sang một cái, luật sư ở bên cạnh đưa ra một phần văn kiện luật sư cho ông cụ Tần.
“Đây chính là thư luật sư của tập đoàn Nhạn Chấn, chủ tịch Tần mau dựa vào hợp đồng đã thỏa thuận với nhau từ trước mà bồi thường, nếu không thì cứ đợi ra tòa án đi.” Bộ trưởng bộ pháp vụ một mặt lạnh lùng nói.
Lúc này những người khác của nhà họ Tần cũng đều đi đến, nghe nói như vậy thì đều mang theo gương mặt lo lắng.
“Bộ trưởng Vương, sau khi chúng ta ký hợp đồng với nhau thì vẫn còn chưa bắt đầu hợp tác mà, sao lại làm trái với điều ước rồi?” Lúc này Tần Luân cả gan hỏi.
“Ngậm miệng lại!” Ông cụ Tần hét lên một tiếng với Tần Luân, cho dù là nhà họ Tần không làm trái với điều ước gì thì ở trước mặt của tập đoàn Nhạn Chấn cũng phải thừa nhận.
Bộ trưởng Vương lại không có ý muốn bỏ qua cho Tần Luân, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cậu cho rằng tập đoàn Nhạn Chấn đang bắt nạt các người?”
Trong lòng của Tần Luân vô cùng oan ức, cắn răng nói: “Chẳng lẽ là không đúng à?”
“Chát!”
Ông cụ Tần vung tay tát một bạt tay bên khóe miệng của Tần Luân, tức giận nói: “Cháu câm miệng lại cho ông!”
Phát tiết xong lửa giận, ông cụ Tần mới vội vàng nhìn bộ trưởng Vương rồi nói: “Cháu của tôi không hiểu chuyện, hi vọng là bộ trưởng Vương không so đo với nó.”
“Thôi bỏ đi, vẫn nên để tôi nói rõ với các người, tránh việc các người đi ra ngoài nói năng lung tung.”
Bộ trưởng Vương cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp nhận một phần hợp đồng của luật sư đưa qua, mở một tờ ở trong đó rồi trực tiếp đưa cho ông cụ Tần, nói: “Làm phiền chủ tịch Tần đọc một trang này cùng với nội dung của điều khoản cuối cùng, vậy thì sẽ để cho người của nhà họ Tần đều hiểu rốt cuộc là các người làm trái với điều khoảng nào?”
Mặc dù là ông cụ Tần đã chuẩn bị tốt bị làm trái với hợp đồng, nhưng mà trong lòng vẫn không cam lòng như cũ, vội vàng nhận lấy hợp đồng rồi tìm tới nội dung của điều khoản cuối cùng, đọc lên ở trước mặt của tất cả mọi người: “Sau khi đã thương lượng với nhau, trong thời gian hợp đồng bên B đã chỉ định Tần Nhã là người phụ trách duy nhất của việc hợp tác lần này.”
Nội dung này mới vừa được đọc ra khỏi miệng, đám người nhà họ Tần đều một mặt ngay ngốc.
Ông cụ Tần lại hoàn toàn suy sụp đặt mông ở trên ghế sofa.
“Đúng vậy, Lạc tổng nhờ tôi chuyển cho ông cụ Tần một câu: ác giả ác báo.” Bộ trưởng Vương lạnh lùng nói.