“Giết!”
Dương Thanh tức giận quát, lập tức xuất hiện trước mặt Vũ Vũ Lan rồi tung chân đá.
“Rầm!”
Cơ thể Vũ Vũ Lan lại bay đi.
Lần này, Vũ Vũ Lan không gượng dậy nổi nữa, khí thế cũng mất hản.
Rõ ràng bà ta đã không còn sức đánh tiếp nữa, ngay cả nền tảng võ thuật cũng bị tổn thương nặng nề.
“Giết, giết, giết!”
Dương Thanh liên tục gào thét, như dã thú đang phát điên, lại vọt tới trước mặt Vũ Vũ Lan rồi tấn công.
Vũ Vũ Lan nghiến chặt răng, nhìn chằm chăm vào Dương Thanh, như muốn ghi tạc khuôn mặt anh trong lòng, cho dù bà ta trở thành ma thì cũng không bỏ qua cho anh.
“Rầm!”
Đúng lúc Dương Thanh sắp đá trúng đầu Vũ Vũ Lan, một chút lý trí của anh bỗng quay về, anh mạnh mẽ thay đổi vị trí đặt chân.
Sau một tiếng động lớn, chân Dương Thanh đạp mạnh xuống nền đất ngay sát mặt Vũ Vũ Lan.
Cả ngọn núi như rung chuyển, khiến Vũ Vũ Lan ù cả tai.
“Cút!”
Dương Thanh tức giận quát với vẻ mặt dữ tợn.
Cảm giác khát máu trong cơ thể đang ép anh giết Vũ Vũ Lan, nhưng anh biết rõ nếu giết Vũ Vũ Lan, có lẽ anh sẽ điên cuồng cả đời mất.
Không còn cơ may tỉnh táo lại.
Vũ Vũ Lan cũng sững sờ, bà ta cứ tưởng rằng mình sẽ phải chết, nào ngờ Dương Thanh lại bảo bà ta đi.
“A!”
Dương Thanh bỗng ngửa mặt hét dài, trong tiếng hét tràn ngập sự thê lương.
Vũ Vũ Lan bò dậy, căm hận nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân giết cậu!”
Bà ta nói rồi tập tễnh rời đi.
“Giết!”
Nhưng đúng lúc này, một luồng sát khí đáng sợ lại khóa chặt lấy bà ta.
Vũ Vũ Lan lập tức biến sắc: “Cậu không được giết tôi!”
Lần này, Vũ Vũ Lan thực sự sợ hãi, bà ta có thể cảm nhận được, Dương Thanh thật sự muốn giết mình.
Lần đầu tiên bà ta cảm thấy hối hận.
Bây giờ bà ta đã là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, trên đời này không có ai là đối thủ của bà ta.
Có thể nói, với thực lực của bà ta bây giờ, bà †a có thể sở hữu mọi thứ mà mình muốn.
Còn nếu bà ta chết thì sẽ mất trắng ngay.
“Dương Thanh, đừng giết tôi Bà ta tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, hét lớn..