Chương 2232:
Người của Hoàng tộc đồng thanh đáp.
Những người này đều là thân tín trong Hoàng tộc Thượng Quan, sẽ không có ai bán đứng Hoàng tộc.
Gần như cùng lúc đó, hai người Vũ Tử Dịch và Vũ Đào đã rời khỏi khách sạn.
“Điện hạ, xem ra thằng nhóc kia còn không biết thầy luyện đan đã tuyệt tích trên đời này. Chờ sau khi cậu ta biết được, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Chúng ta phải nghĩ cách mau chóng rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan”.
Trong một chiếc xe hơi sang trọng chạy tới sân bay, Vũ Đào nói với vẻ nghiêm trọng.
Tất nhiên Vũ Tử Dịch cũng hiểu điều này. Nếu anh ta là Dương Chấn, chắc chắn cũng sẽ giết chết tất cả những kẻ biết chuyện Phùng Tiểu Uyển là thầy luyện đan duy nhất trên đời này.
Lúc trước Dương Chấn thể hiện ra thực lực mạnh tới mức nào, Vũ Tử Dịch đã tận mắt nhìn thấy. Trừ phi là ở Hoàng thành Vũ, bằng không anh ta chống lại anh thì chỉ có một con đường chết.
“Còn bao lâu nữa mới tới sân bay?”
Vũ Tử Dịch đột nhiên hỏi.
Vũ Đào liếc nhìn đồng hồ nói: “Nhanh nhất cũng phải mười phút. Chỉ cần chúng ta có thể chạy tới sân bay trước khi thằng nhóc kia truy sát tới, sẽ lên máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Vũ rời đi”.
“Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì được mười phút là an toàn”.
Nghe Vũ Đào nói vậy, Vũ Tử Dịch đột nhiên nhìn ông ta nói: “Sợ rằng chúng ta không có nhiều thời gian để bình an rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan. Bây giờ chỉ có một cách có thể bảo đảm tôi rời đi bình an”.
Vũ Tử Dịch vừa nói dứt lời, Vũ Đào dường như đã đoán được suy nghĩ của anh ta, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Điện hạ, cậu định vứt bỏ tôi sao?”, Vũ Đào nghiến răng hỏi.
Vũ Tử Dịch không trả lời chỉ nói: “Ông yên tâm, chỉ cần ông có thể chặn được thằng nhóc kia mấy phút giúp tôi, chờ tôi bình an trở lại Hoàng tộc họ Vũ sẽ cho con trai ông được hưởng đãi ngộ tương tự với người dòng chính của Hoàng tộc”.
“Đương nhiên, nếu ông may mắn có thể còn sống trở lại Hoàng tộc, tôi bảo đảm người thân của ông được vinh hoa phú quý cả đời!”
Mặc dù Vũ Tử Dịch không trả lời vấn đề của Vũ Đào nhưng những lời này đã nói rõ thái độ của anh ta là muốn ông ta đi ngăn cản Dương Chấn.
Vũ Tử Dịch không cần Vũ Đào có thể đánh bại Dương Chấn, chỉ cần ông ta có thể cản anh được mấy phút, vậy là đủ rồi.
Vũ Đào cảm thấy bi thương nhưng cũng hiểu rõ mình là người của Hoàng tộc họ Vũ, trong tình huống này chỉ có thể chịu chết thay cho chủ nhân.
“Được, tôi ở lại ngăn cản thằng nhóc kia, hi vọng điện hạ có thể chăm sóc tốt cho người nhà của tôi!”, Vũ Đào đỏ mắt nói.
Vũ Tử Dịch khẽ gật đầu: “Ông yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ”.
Anh ta vừa dứt lời lại hô lên: “Dừng xe!”
Chiếc xe phanh gấp, Vũ Tử Dịch bước ra khỏi xe và lên một chiếc xe con vẫn âm thầm bám theo phía sau. Rõ ràng anh ta đã thu xếp từ trước.
Chiếc xe con lao nhanh trên đường giống như một tia chớp màu đen, lập tức vượt qua chiếc Rolls Royce đã chở Vũ Tử Dịch lúc trước.
“Hi vọng cậu có thể giữ lời hứa, nếu không cho dù có thành ma, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!”, Vũ Đào nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta không dám từ chối yêu cầu của Vũ Tử Dịch. Nếu ông ta nhận lời còn có thể tranh thủ được vinh hoa phú quý cho người nhà nhưng một khi từ chối thì cả nhà ông ta sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Lúc chiếc xe Rolls Royce lao nhanh như tên bắn, giữa con đường phía trước đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi.