Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2291

Chương 2291:

 

“Tiền bối Diệp Hoàng, ngài hơi quá coi thường tôi rồi”.

 

Sau mấy giây đờ đân ngắn ngủi, Tiêu Đại Vĩ mặt đầy kiêu ngạo nói: “20 tuổi tôi đã đột phá Vương Cảnh, mười năm ngắn ngủi đã đột phá cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong, cách Thần Cảnh sơ kỳ cũng chỉ một bước nữa thôi”.

 

“34 tuổi tôi đã bước vào cảnh giới Thần Cảnh sơ kỳ, hiện giờ tôi mới chỉ 35 tuổi, lấy thiên phú võ đạo của tôi, trước 50 tuổi tôi nhất định có thể đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Siêu Phàm Cảnh”.

 

“Tiền bối Diệp Hoàng, ngài nghĩ rằng tôi như vậy không bằng một tên vô dụng chưa tới 30 tuổi sao?”

 

Nhìn dáng vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Tiêu Đại Vĩ, Diệp Hoàng bỗng nhiên không nói gì, không sai, thành tựu võ đạo của Tiêu Đại Vĩ cũng là tồn tại hàng đầu. Ề Nhưng Tiêu Đại Vĩ này lại cứ nhất quyết muốn so với Dương Chấn.

 

“Diệp Hoàng, nếu con trai tôi đã có ý muốn đánh một trận vì Hoàng tộc họ Diệp, xin Diệp Hoàng cho phép”.

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên ở bên cạnh Tiêu Đại Vĩ chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Diệp Hoàng nói.

 

Người đàn ông trung niên vừa lên tiếng là Tiêu Hùng, bố của Tiêu Đại Vĩ, cũng là chủ gia tộc nhà họ Tiêu hiện giờ, giọng điệu của ông ta đây kiêu ngạo.

 

Mà chính ông ta cũng có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, hai bố con họ quả nhiên đều là người có thực lực võ đạo xuất chúng.

 

Trừ khi bọn họ gặp Dương Chấn, nếu không thiên phú võ đạo của hai bố con họ đúng là đã vượt qua phần lớn người dòng chính của Hoàng tộc.

 

“Diệp Hoàng, nếu ông chủ Tiêu đã muốn ra mặt thay Hoàng tộc họ Diệp, không bằng ông cứ đồng ý đi”.

 

Thượng Quan Hoàng bỗng lên tiếng, giọng nói còn có mấy phần giễu cợt.

 

Tiêu Hùng và Tiêu Đại Vĩ nghe vậy lại nghĩ họ đang tán dương mình, nên vẻ mặt của cả hai đều vô cùng kiêu ngạo.

 

Tiêu Hùng còn cười với Thượng Quan Hoàng, nói: “Cảm ơn Thượng Quan Hoàng!”

 

Long Tấn cũng cười nói: “Diệp Hoàng, ông đồng ý với ông chủ Tiêu đi! Ông không thấy ông chủ Tiêu đang gấp gáp muốn trút giận giúp Hoàng tộc họ Diệp sao?”

 

Đoàn Hoàng cười khổ lắc đầu, nhưng không nói gì. Đương nhiên lão ta hiểu rõ suy nghĩ xấu xa trong bụng Thượng Quan Hoàng và Long Tấn.

 

Tiêu Hùng càng kiêu ngạo, mặt đắc ý nói: “Diệp Hoàng cứ để con trai tôi ra tay đi, coi như là để tăng thêm chút thú vị cho tiệc mừng thọ của tiền bối Diệp Lâm, nhưng Diệp Hoàng yên tâm, con trai tôi ra tay sẽ có chừng mực”.

 

Dứt lời, ông ta nhìn về phía Tiêu Đại Vĩ, nói: “Đại Vĩ, hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của tiền bối Diệp Lâm, thấy máu là không lành, nên con phải nhớ không nên để thăng nhóc kia đổ máu, hiểu chưa?”

 

Tiêu Đại Vĩ gật đầu, sâu trong đáy mắt thoáng lóe lên tia sát ý, cười híp mắt nói: “Bố yên tâm, con sẽ không để cậu ta đổ máu, chỉ là gần đây con đang nghiên cứu một chiêu thức giết người không thấy máu, đúng lúc cũng muốn thử một lần”.

 

Diệp Hoàng tức đến mức sắc mặt biến thành màu gan heo, rất nhiều người thậm chí còn bắt đầu xì xào bàn tán, nói chủ gia tộc họ Tiêu đang muốn lấy lòng Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Diệp hơi không biết phải trái rồi.

 

“Nếu các người đã muốn chết, vậy thì tùy!”, Diệp Hoàng căn răng nói.

 

Được Diệp Hoàng cho phép, Tiêu Hùng vui mừng cười: ‘Vậy thì tôi xin cảm ơn Diệp Hoàng!”

 

Dứt lời, ông ta nhìn về phía con trai của mình — Tiêu Đại Vĩ: ‘Đại Vĩ, Diệp Hoàng cho phép con rồi, hãy thể hiện thực lực thật sự của con cho mọi người ở đây thấy đi!”

 

“Vâng, thưa bối”

 

Tiêu Đại Vĩ nở nụ cười đầy tàn nhãn, híp mắt nhìn Dương Chấn: “Thằng khốn kia, không muốn chết thì quỳ xuống cầu xin tao nhanh lên, như thế có lẽ tao sẽ cho mày một con đường sống đấy”.

 

Từ đầu đến cuối, Dương Chấn luôn ngồi ở đó với vẻ mặt bình tĩnh, không thèm cho Tiêu Đại Vĩ một cái liếc mắt nào. Với thực lực hiện giờ của anh, cho dù có là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đi chăng nữa thì cũng chỉ là giun dế chứ đừng nói là một người chỉ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ.

Bình Luận (0)
Comment