Chương 2356:
Đang lúc hai người suy ngẫm làm thế nào để giúp thì trên đỉnh Yến Sơn, khí thế võ đạo của Dương Chấn không ngừng mạnh lên, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu.
Khí kình kinh khủng quanh thân anh làm những giọt mưa như trút nước sắp chạm vào người bốc hơi chỉ trong nháy mắt.
Từ nãy đến giờ Vũ Văn Bân luôn núp sau một tảng đá lớn, lúc này anh ta đã bị dọa đến choáng váng, mềm nhữn ngồi dưới đất, trên gương mặt đầy vẻ sợ hãi, cơ thể run cầm cập.
Trạng thái hiện giờ của Dương Chấn trông vô cùng đáng sợ, một người chỉ có thực lực Vương Cảnh như Vũ Văn Bân sao mà giữ bình tính được?
“Không ngờ cậu không cần đến liều thuốc siêu hoàn mỹ mà vẫn có thể bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp đến như vậy”.
Một người thần bí khoác áo choàng đen thình lình xuất hiện trước người Dương Chấn, giọng nói như do thiết bị điện tử phát ra truyền đến từ kẻ đó.
“Chỉ bằng để tôi tiễn cậu một đoạn đường!”
Dứt lời, người mặc áo choàng đen đột nhiên giơ tay lên, tung một chưởng về phía đầu của Dương Chấn.
Trên người kẻ đó không có bất kỳ uy thế võ đạo nào nhưng tốc độ vung tay lại nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã hạ xuống.
Bàn tay của ông ta sắp rơi xuống đầu Dương Chấn, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh đang thân thờ quỳ dưới đất, không có bất cứ phản ứng gì bất chợt đưa tay ra.
“Bốp!”
Dương Chấn giơ tay lên tung chưởng chống lại bàn tay của kẻ thần bí kia làm phát ra tiếng va chạm kêu vang.
“Sao lại thế này?” : Chịu ảnh hưởng từ cú va chạm, người mặc áo choàng đen phải lùi ra sau bảy tám bước mới có thể dừng lại, cực kỳ ngạc nhiên.
Ông ta biết cú chưởng vừa rồi mạnh đến thế nào, kể cả cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh chân chính cũng sẽ chết dưới đòn tấn công ấy.
Thế nhưng, Dương Chấn chỉ giơ tay tung một chưởng đã đẩy lùi được ông ta, đây là một điều quá đỗi kinh ngạc.
Quan trọng là, ban đầu Dương Chấn vốn chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh, lúc nãy đánh nhau với Lưu lão quái mới bỗng dưng đột phá đến Siêu Phàm Tam Cảnh.
Mà bây giờ, một đòn đơn giản từ anh lại có thể bộc phát ra sức mạnh có thể so với Siêu Phàm Thất Cảnh.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu ta vậy?”
Kẻ thần bí kia lại phát ra giọng nói điện tử.
Ông ta không biết đã có chuyện gì với Dương Chấn, chỉ thấy anh có vẻ đã mất đi ý thức.
Tuy nhiên, kỳ lạ là khi kẻ thần bí tấn công, Dương Chấn cũng đưa tay đáp trả nhưng chỉ đẩy lùi ông ta rồi thôi.
Người mặc áo choàng đen hiểu răng, bây giờ mà anh tỉnh táo trở lại là sẽ giết mình ngay.
“Khốn nạn!”
Kẻ thần bí nghiến răng nghiến lợi bật ra một câu, không biết phải làm sao với Dương Chấn đang trong trạng thái này.
Ông ta bỗng đưa mắt về phía một tảng đá lớn, vung tay lên, một lưồng sáng chớp qua.
“Âm!”
Tiếng nổ thật lớn vang lên, trong phút chốc tảng đá kia đã chia năm xẻ bảy, một người trẻ tuổi đang run lẩy bẩy núp ở đằng sau hiện ra trong tầm mắt của kẻ thần bí.
“Á… đừng giết tôi… đừng giết tôi…”