Chương 2401:
“Được”, Dương Chấn đồng ý.
Dương Chấn nhất: định phải tiêu diệt Diệp Lâm để nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp, cứ vậy mà hủy đi tất cả tương đương với việc hủy đi tất cả của anh. Đó cũng là lý do tại sao Dương Chấn lại đồng ý khi Diệp Lâm đề nghị rời khỏi Hoàng phủ họ Diệp để đánh một trận.
Bóng dáng của hai người nhanh như chớp, những người khác còn chưa kịp hoàn hồn thì đã biến mất ở Hoàng phủ họ Diệp.
“Đi thôi, đến Hoàng Sơn!”, một đám cao thủ kéo nhau rời đi.
Hoàng Sơn là ngọn núi cao nhất của Hoàng thành Diệp, mà Hoàng phủ họ Diệp lại tựa lưng Hoàng Sơn. Không lâu sau, Dương Chấn và Diệp Lâm đã đến đỉnh Hoàng Sơn.
Rất nhiều cao thủ của Hoàng thành Diệp cũng chạy tới đó, nhưng bọn họ chỉ dám đứng ở chân núi để quan sát trận chiến chứ không ai dám đi lên.
“Dương Chấn, tại sao cậu lại hận Hoàng tộc họ Diệp của tôi như vậy? Hơn nữa, ân oán giữa chúng ta cũng không đến tình cảnh không thể giải hòa cơ mà”.
Mặc dù thực lực của Diệp Lâm vượt qua Dương Chấn nhưng trong lòng vẫn tràn đầy kiêng dè. Trong cuộc chiến tại đỉnh Yến Sơn hôm đó, Dương Chấn để lại cho lão ta ấn tượng quá sâu.
Hiện giờ Dương Chấn còn chưa tiến vào trạng thái đó mà đã có thể bùng nổ ra sức chiến đấu gần tương đương với lão ta, nếu như tiến vào trạng thái đó thì sao?
Cho dù cuối cùng người bảo vệ Hoàng tộc cũng sẽ xuất hiện thì lúc đó e răng Dương Chấn đã giết lão ta rồi.
“Hoàng tộc họ Diệp gióng trống khua chiêng dẫn người đến Yến Đô, lấy cớ tổ chức tiệc mừng thọ để dẫn Đế Thôn xuất thế, còn muốn giết tôi, chẳng lẽ cái này chưa được tính là thù hận?”
Dương Chấn đứng cách Diệp Lâm hơn mười mấy mét, châm chọc nói: “Nếu như thực lực của tôi không đủ thì chắc hôm đó đã trúng phải thủ đoạn hiểm ác của ông rồi nhỉ?”
Diệp Lâm cố gắng thuyết phục: ‘Dương Chấn, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cho dù cậu muốn giết tôi hay tôi muốn giết cậu thì đến lúc này chúng ta đều còn sống, vậy thì có thể làm bạn bè”.
“Với thực lực hiện nay của cậu, nếu gia nhập Hoàng tộc họ Diệp thì cả mấy Hoàng tộc lớn còn có ai là đối thủ của chúng ta? Cậu và tôi hợp sức, cho dù người bảo vệ của ba Hoàng tộc khác xuất hiện cũng không làm gì được chúng ta”.
“Dương Chấn, chúng ta hãy liên kết lật đổ ba Hoàng tộc khác đi. Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu thành lập Hoàng tộc họ Dương, đến lúc đó, dù là Hoàng tộc cổ xưa thì chúng ta cũng có tư cách tranh đấu”.
Diệp Lâm không chịu bỏ cuộc, tham vọng của lão ta rất lớn, không chỉ muốn thống nhất bốn Hoàng tộc lớn mà còn muốn tranh đấu với hai Hoàng tộc cổ xưa.
Dương Chấn lại lạnh lùng cười: ‘Không cùng chí hướng, mưu cầu khác nhaul”
Tham vọng của Diệp Lâm quá lớn, nếu để cho Hoàng tộc họ Diệp bước lên hàng ngũ như Hoàng tộc cổ xưa, e là sẽ còn ham muốn Hoàng tộc cổ xưa thậm chí là toàn bộ Chiêu Châu.
“Xem ra, bất kể tôi hứa với cậu cái gì, cậu đều không đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Diệp rồi?”, Diệp Lâm híp mắt hỏi, trong mắt hiện lên sát ý.
“Bớt nói nhiều lời, ăn trước một quyền của tôi địt”
Dương Chấn lười nói nhiều, chủ động tấn công.
“Hừ! Không biết lượng sức mình! Tôi sẽ cho.
cậu biết, khoảng cách giữa Siêu Phàm Tam Cảnh và Siêu Phàm Lục Cảnh lớn như thế nào!”
Diệp Lâm vừa nói xong thì mặt đất dưới chân lập tức vỡ nát, bỗng nhiên lão ta tung đấm ra, toàn bộ sức lực đều tập trung vào năm đấm.
“Chết đi!”
Vào lúc đòn công kích của Dương Chấn rơi xuống, cú đấm của của Diệp Lâm cũng nhanh như chớp đánh về phía anh.