Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2405

Chương 2405:

 

“Âm ầml”

 

Đúng vào lúc này, một luồng khí thế võ đạo kinh khủng khiến người khác sợ hãi bùng nổ, trong nháy mắt bao phủ cả Hoàng Sơn. Cả ngọn núi cũng rung lắc dữ dội.

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

Người của Hoàng tộc họ Diệp và nhà họ Lý đang đánh nhau ở dưới chân núi đều dừng tay, hoảng sợ nhìn lên đỉnh Hoàng Sơn.

 

Lúc này, trên đỉnh núi, Dương Chấn và Diệp Lâm cũng ngừng tấn công.

 

Dương Chấn nhíu chặt mày. Khí thế này quá mạnh mẽ, khiến cho ngay cả anh cũng thấy sợ hãi từ sâu trong lòng.

 

“Là người bảo vệ Hoàng tộc! Ha ha ha ha…

 

người bảo vệ đã tới! Người bảo vệ đã tới! Dương Chấn, cậu xong rồi! Ha ha ha ha…”

 

Diệp Lâm bỗng nhiên điên cuồng cười, trong miệng đều là máu tươi. Tuy lão ta vẫn còn sức để tiếp tục đánh nhau với Dương Chấn nhưng đã bị thương nặng do vừa rồi bị anh liên tục mạnh mẽ †ấn công. Nếu tiếp tục, Diệp Lâm sẽ sớm bại trận, thậm chí bị Dương Chấn giết chết.

 

Khi Dương Chấn nghe được cụm từ “người bảo vệ Hoàng tộc” từ trong miệng Diệp Lâm, trên khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có. Khí thế võ đạo này quá kinh khủng.

 

Anh hoàn toàn không biết rõ thực lực của đối phương mạnh đến cỡ nào, nhưng chắc chắn chí ít là Siêu Phàm Thất Cảnh.

 

Trong khi thực lực lúc này của anh cố lắm cũng chỉ là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, cho dù tiến vào trạng thái cuồng hóa, có thể khống chế bản thân thì tối đa có thể triển khai thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh.

 

Người sắp xuất hiện lại có sức mạnh ít nhất là Siêu Phàm Thất Cảnh, anh sợ mình không có cơ hội chiến thắng.

 

“Trong vòng mười nhịp thở, ra khỏi Hoàng Sơn, nếu không, chết!”

 

Đúng lúc này, một giọng nói đây mạnh mẽ như sấm sét nổ vang giữa không trung.

 

“Rời khỏi Hoàng Sơn!”

 

Dương Chấn nhìn về cách đó không xa, hét lên với anh em nhà họ Tống và Lý Trọng vẫn đang ngây người.

 

Bấy giờ ba người mới lấy lại tỉnh thần.

 

“Dương Chấn, vậy còn cậu?”, Lý Trọng vội hỏi. : “bịt”

 

Dương Chấn hét lên.

 

Đối phương chỉ cho họ thời gian mười nhịp thở, nếu trên đỉnh Hoàng Sơn còn có người thì thật sự sẽ bị giết.

 

“Vâng!”

 

Lý Trọng và hai người kia lao xuống chân núi.

 

Rất nhanh, trên đỉnh Hoàng Sơn chỉ còn lại Dương Chấn và Diệp Lâm.

 

“Dương Chấn, người bảo vệ Hoàng tộc cho cậu thời gian mười nhịp thở để cút xuống núi, cậu tiếp tục ở lại đây là định đối đầu với ngài ấy sao?”

 

Diệp Lâm cười híp mắt, nhìn chăm chăm Dương Chấn hỏi.

 

Lúc này đây, trên toàn bộ Hoàng Sơn chỉ còn lại Dương Chấn và Diệp Lâm, những người khác đã sớm trốn xuống núi.

 

Luồng uy thế võ thuật kinh khủng vừa rồi đánh thẳng vào linh hồn của mỗi người, khiến cho ai nấy đều run rẩy từ sâu trong linh hồn.

 

Dương Chấn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Diệp Lâm thì không nói lời nào mà chỉ vận chuyển phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đến mức cao nhất.

Bình Luận (0)
Comment