Chương 2419:
Ngải Lâm vội vàng bế bé Tĩnh An lên rồi nhẹ nhàng an ủi.
Dương Chấn ngơ ngác nhìn bé Tĩnh An, lặng lẽ rơi nước mắt. Bé Tĩnh An còn được chưa nhìn thấy bố mình thì làm sao anh có thể cam chịu chứ?
Tiêu Tiêu cũng đang nhớ mình lắm phải không?
“Tôi xin lỗi!”
Dương Chấn im lặng một lúc rồi nói với vẻ mặt hối lỗi.
Nhìn thấy anh xin lỗi, Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Dương Chấn có thể bình tĩnh lại thì tất cả đều dễ nói chuyện thôi.
“Dương Chấn, đừng tự trách bản thân quá.
Cậu từ một cao thủ Siêu Phàm Cảnh đột nhiên trở thành một người bình thường mà vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong nên mới chưa thể chấp nhận được ngay, điều này tôi và Tiểu Uyển đều có thể hiểu được”, Ngải Lâm lên tiếng an ủi.
Phùng Tiểu Uyển cũng nhanh chóng gật đầu: “Anh Chấn, tuy tu vi của anh đã không còn nhưng may mà dấu hiệu suy nội tạng đã không còn nữa”.
“Nếu anh vẫn còn có thực lực Siêu Phàm Cảnh thì cho dù em có tài giỏi đến đâu cũng không chắc sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho anh.
Nhưng hiện giờ vì anh đã mất hết tu vi nên những tổn thương về nội tạng cũng đã có chuyển biến rất tốt. Em chắc chăn một trăm phần trăm rằng trong vòng ba ngày tới các cơ quan của anh sẽ dần phục hồi thôi”.
Dương Chấn gượng cười gật đầu. Chắc đây là tin tốt trong những tin xấu rồi.
Khuôn mặt Ngải Lâm bất chợt trở nên nghiêm túc, cô ấy nói: ‘Dương Chấn, mặc dù bệnh tình của cậu đã ổn định, Tiểu Uyển cũng có thể chữa trị cho cậu nhưng dù sao cậu cũng đã mất hết võ công, chúng ta phải cẩn thận hơn một chút”.
“Trong những ngày cậu hôn mê, trong nhà họ Lý đã nổi lên rất nhiều tin đồn, một số người còn nói rằng cậu chết chắc rồi”.
“Nếu ai đó trong nhà họ Lý muốn ra tay với cậu lúc này thì tình cảnh của chúng ta sẽ rất nguy hiểm”.
Nghe Ngải Lâm nói xong Dương Chấn đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lăng.
Trước kia anh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cũng sẵn sàng hỗ trợ nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp nên bọn họ sẵn sàng đối đãi anh như thượng khách. Còn lúc này đến thực lực Vương Cảnh sơ kỳ anh còn không có, liệu nhà họ Lý còn đối đãi với anh như trước không?
Giữa lúc đó, cửa phòng được mở ra, một người khoảng ba mươi tuổi sải bước đi vào.
“Cậu Chấn, nghe nói cậu bị thương nặng, bất tỉnh ba ngày ba đêm nên tôi đến thăm theo lệnh của bố tôi”.
Đối phương cười nói nhưng trong đôi mắt anh †a lại lóe lên chút sát khí.
Dương Chấn cau mày. Từ giọng điệu và thái độ, có thể thấy nhà họ Lý đã biết được chuyện anh bị mất tu vi.
Xem ra việc mất khống chế vừa rồi đã khiến cho nhà họ Lý biết tình trạng bây giờ của anh.
Nếu không thì họ đã không cử một người có vai vế thấp đến thăm rồi.
Nhìn thái độ vô cùng phách lối của tên con cháu nhà họ Lý, sắc mặt Dương Chấn ngay lập tức tối xuống. Nhà họ Lý định trở mặt với anh sao?
“Anh tên là gì?”, Dương Chấn hỏi.
Hậu bối nhà họ Lý thờ ơ cười: “Sao? Cậu Chấn hỏi thăm tên của tôi làm gì chứ? Không lẽ cậu định truyền thụ thuật tu hành võ đạo cho tôi?
Hay là định mách lẻo với ông tổ của nhà tôi vậy?”