Chương 2659:
Dương Chấn có thể không quan tâm chuyện của Hoàng tộc họ Phùng nhưng lại không thể mặc kệ Phùng Giai Di.
Lúc này, Nghiễm Văn nhìn về phía Dương Chấn, nói: ‘Cậu Chấn, Hoàng Chủ đồng ý để cậu sử dụng máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng rời khỏi đây đã là một cử chỉ khoan dung độ lượng dành cho cậu, hi vọng cậu chớ nên xen vào việc của người khác nữa”.
Ánh mặt âm trầm của Dương Chấn rơi vào người Nghiễm Văn, lạnh lẽo nói: “Nếu tôi nhất định phải xen vào việc của Phùng Giai Di thì sao?”
Nghiềm Văn không hề sợ hãi, đáy mắt còn lóe lên một tia sáng lạnh, đồng thời, một hơi thở võ thuật kinh khủng từ trên người ông ta bùng nổ.
“Nếu Cậu Chấn đây đã muốn nhúng tay thì chớ trách chúng tôi không khách khí với cậu!”
Nghiễm Văn lạnh lùng nói: “Chúng tôi biết, với thực lực của cậu, giết chúng tôi là một việc quá dễ dàng, nhưng cậu đừng quên, bên cạnh cậu còn có một kẻ đang hôn mê bất tỉnh kìm chân cậu”.
“Ông đang đe dọa tôi?”
Ánh mắt Dương Chấn trở nên lạnh lếo đáng sợ, ngay cả Phùng Hoàng còn không dám làm gì anh, vậy mà một gã cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng lại dám lên giọng đe dọa anh.
Nghiễm Văn bình thản nói: ‘Tôi chỉ tử tế nhắc nhở cậu mà thôi, Cậu Chấn đây là người thông minh, hẳn nên biết rõ, việc cấp bách trước mắt của cậu là quay về Yến Đô chứ không phải xen vào việc của người khác”.
Phùng Giai Di nóng ruột, vội vàng nói: ‘Dương Chấn, anh không cần lo cho tôi, anh mau rời khỏi Hoàng thành Phùng đi!”
Dương Chấn liếc nhìn Mã Siêu đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh, lại nhìn Phùng Giai Di lo lắng khuyên nhủ mình, lông mày càng nhíu chặt lại.
Hình như mình thật sự không có lí do mang Phùng Giai Di đi cùng, đối với Phùng Giai Di, nhiều lắm thì anh cũng chỉ thấy thương cảm cho cô ta.
Sáng mai đã phải tổ chức cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô rồi, để kế thừa Đế Thôn, lấy được Đế Trượng, anh phải trở về Yến Đô đúng lúc.
Sáng mai đã phải tổ chức cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô rồi, để kế thừa Đế Thôn, lấy được Đế Trượng, anh phải trở về Yến Đô đúng lúc.
Ngay thời khắc này, chuông điện thoại của Dương Chấn đột nhiên reo vang.
Vừa nhận cuộc gọi, bên tai anh đã vang lên một giọng nói gấp gáp: ‘Tuyệt đối không được lên máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng, bởi vì, sau khi cất cánh hai tiếng, máy bay sẽ bị nổ tung đấy!”
Những điều từ loa điện thoại truyền tới tai khiến sắc mặt Dương Chấn lập tức âm trầm cực độ, anh thật không ngờ, Hoàng tộc họ Phùng lại độc ác tới mức giở trò trên máy bay tư nhân.
Chẳng trách Nghiễm Văn liên tục nói Phùng Hoàng đồng ý cho anh sử dụng máy bay tư nhân, thì ra bọn họ đã sớm chuẩn bị chu đáo để giết anh.
Đúng lúc này, đầu bên kia, đối phương lại lên tiếng lần nữa: ‘Cậu Chấn, lần này coi như tôi nợ cậu một mạng, xin cậu hãy mang con gái tôi rời khỏi Hoàng thành Phùng, con bé còn ở lại đây một ngày là một ngày còn gặp nguy hiểm”.
Người gọi điện cho Dương Chấn không phải ai khác mà chính là Phùng Chí Ngạo.
Dương Chấn đáp: “Được, tôi đồng ý với ông!”
Sau đó, anh cúp điện thoại.
Giây lát sau, bỗng một ý niệm giết người khủng bố từ trên người Dương Chấn tràn ra, nháy mắt đã bao phủ lên ba tên cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng.