Chương 2695:
Dương Chấn thưa: “Vâng, con không cách nào xác định truyền thuyết về Đế Thôn có phải là thật hay không, mà hiện nay con lại đang rất cần Đế Trượng để cứu người, con đã rơi vào đường cùng, nên mới nhờ sư phụ chỉ điểm”.
Đầu bên kia, Vô Danh trầm mặc đủ mười giây rồi bồng lên tiếng: “Đợi! Bây giờ con chỉ có một lựa chọn, đó là tiếp tục đợi, đợi đến khi cao thủ của Đế Thôn xuất hiện”.
Dương Chấn sửng sốt, ngay sau đó anh hiểu ra, tuy Vô Danh chưa khẳng định với anh rằng Đế Thôn có tồn tại hay không, nhưng ông cụ lại bảo anh tiếp tục chờ, đây cũng là một cách gián tiếp nói cho Dương Chấn đáp án cuối cùng.
“Cảm ơn sư phụ, con đã biết nên làm thế nào rồi”.
Dương Chấn lập tức mừng rỡ, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng rốt cuộc đã biến mất.
Chỉ cần Đế Thôn thật sự tồn tại, vậy thì Mã Siêu có hi vọng cứu được rồi.
Chỉ có điều, ngay khi anh còn đang vui sướng, Vô Danh đã lên tiếng nhắc nhở: “Con chớ nên vui mừng quá sớm, có một số việc, chưa chắc sẽ như con mong muốn đâu!”
Lời của Vô Danh khiến lòng Dương Chấn nảy sinh chút lo lăng, nhưng nếu sư phụ đã nói như vậy thì hẳn phải có nguyên do riêng của ông cụ.
Chỉ có một điều khiến Dương Chấn vô cùng nghỉ hoặc, rõ ràng sư phụ bảo anh chờ cao thủ của Đế Thôn tới nhưng lại nói thêm, mọi chuyện chưa chắc đã được như anh mong muốn.
“Sư phụ, ý của người là, người Đế Thôn không giống như trong truyền thuyết nói đến, dù con có trở thành Vương của Yến Đô, bọn họ vẫn sẽ không chịu nghe theo lời con?”
Dương Chấn bèn hỏi.
Vô Danh đáp: ‘Về Đế Thôn, ta cũng không biết nhiều, có rất nhiều chuyện còn cần con tự mình chậm rãi tìm kiếm đáp án, vậy thôi, cứ thế nhé’.
Nói xong, Vô Danh liền cúp điện thoại.
Sắc mặt Dương Chấn trở nên nặng nề, lời sư phụ vừa nói khiến anh cảm nhận một mối nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay.
Một khi anh không thể khống chế được Đế Thôn, chỉ e sẽ khiến cho toàn bộ thế giới phải đối mặt với một mối nguy cực lớn.
Hơn nữa, còn một điểm mấu chốt khác, anh phải lấy được Đế Trượng thì mới cứu được Mã Siêu.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, chỉ còn tối đa bốn ngày, phong ấn trong cơ thể Mã Siêu sẽ biến mất, đến khi đó, Mã Siêu sẽ gặp nguy hiểm.
“Thế nào?”
Phùng Giai Di lên tiếng hỏi.
Dương Chấn lắc đầu, nghiêm mặt lại trả lời: “Chờ”
Ba ngày tiếp theo, Dương Chấn một mực chờ đợi cao thủ của Đế Thôn xuất hiện đúng như lời Vô Danh dặn, nhưng anh chờ mãi tới tối ngày thứ ba mà vấn không thấy bất kì người nào xuất hiện.
Đêm đó, Phùng Giai Di nhìn Dương Chấn, lo âu nói: ‘Chỉ còn một ngày cuối cùng, nếu vẫn không thể lấy được Đế Trượng, Mã Siêu sẽ gặp nguy hiểm mất’.
Cô ta thực sự không hiểu, trong khi người anh em tốt nhất của mình đang cần dùng Đế Trượng để cứu mạng, một người thận trọng như Dương Chấn lại vẫn kiên trì ngồi chờ trong dinh thự Vân Phong này, không hề có bất cứ hành động nào khác. | Lế nào anh ấy không sợ, một khi không lấy được Đế Trượng, phong ấn trong người Mã Siêu sẽ bị phá bỏ hay sao?
Sao Dương Chấn lại không nóng ruột cho được?
Chỉ có điều, chuyện về Đế Thôn, anh cũng chỉ từng nghe tới truyền thuyết kia, người có được Đế Thôn sẽ có được cả thiên hạ, mà muốn có tư cách kế thừa Đế Thôn, nhất định phải trở thành Vương của Yến Đô.