Chương 2734:
Dương Chấn thở dài: “Nếu vậy thì em sẽ đưa chị về!”
Ngải Lâm vội nói: “Cảm ơn cậu!”
Tối đó, Dương Chấn đưa Ngải Lâm rời khỏi Miêu Thành.
Sáng sớm hôm sau, họ đến Yến Đô.
Lại đặt chân lên mảnh đất này, trên mặt Ngải Lâm tràn ngập vẻ hoài niệm. Vì lo cho Mã Siêu nên cô ấy đến dinh thự Vân Phong với Dương Chấn trước.
Nửa tiếng sau, ở dinh thự Vân Phong.
Ngải Lâm nhìn Mã Siêu đang đờ đẫn, không nói năng gì, không sao kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa, lập tức bật khóc: “Chồng, anh đừng làm em sợ, anh mau tỉnh lại đi được không?
Em xin anh mau tỉnh lại đi mài”
Cho dù cô ấy kêu khóc thế nào, Mã Siêu vẫn thờ ơ, nhìn Ngải Lâm với vẻ mặt không cảm xúc.
“Khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi!”
Dương Chấn chừa không gian riêng cho Ngải Lâm và Mã Siêu, đi ra ngoài với Phùng Giai Di, nói bằng giọng cảm kích.
Phùng Giai Di khẽ lắc đầu, nói với vẻ nghiêm nghị: “Tôi đã tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng không ai có thể chữa trị cho anh họ, còn anh thì sao? Có thu hoạch được gì từ chuyến đi đến Miêu Thành không thế?”
Dương Chấn lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa tìm ra cách khôi phục ý thức cho Mã Siêu, nhưng Tiểu Uyển vẫn đang cố gắng”.
“Tôi định đến chiến vực ở biên giới phía Bắc một chuyến, có lẽ sẽ tìm ra cách giúp Mã Siêu tỉnh táo lại”.
Phùng Giai Di nói: “Nếu vậy thì anh cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ bảo vệ họ thật tốt”.
Phùng Giai Di cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tuy cô ta mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh nhưng đã thuộc loại mạnh nhất Yến Đô rồi.
Trừ khi kẻ địch có thực lực siêu mạnh tìm đến đây, bằng không ở Yến Đô, không ai có thể làm gì cô ta hết.
Dương Chấn nói: “Thật sự rất cảm ơn cô! Nỗ lực của cô trong khoảng thời gian này sẽ không uổng phí đâu”.
Phùng Giai Di cười khổ: “Anh cũng biết, mong ước lớn nhất của tôi bây giờ là giúp bố tôi được tự do, ông ấy vẫn đang bị giam lỏng ở Hoàng tộc họ Phùng, còn bị cách chức người thừa kế, tôi sợ ông ấy sẽ gặp nguy hiểm”.
Dương Chấn nghiêm nghị nói: “Khi nào quay về sau chuyến này, tôi sẽ đến Hoàng tộc họ Phùng với cô”.
Phùng Giai Di nói với vẻ chân thành: “Cảm ơn anh nhé!”
Tiếp đến, Dương Chấn tới tập đoàn Nhạn Chấn. Lâu lắm rồi anh không ngó ngàng gì đến tập doàn Nhạn Chấn, lần này vừa hay qua đó xem thế nào.
Văn phòng chủ tịch, tập đoàn Nhạn Chấn.
Lạc Khải kích động nhìn Dương Chấn: “Chủ tịch, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Dương Chấn thấy hình như Lạc Khải lại gây đi, không khỏi áy náy, bởi vì anh bận lo chuyện khác nên không ngó ngàng gì đến Nhạn Chấn, Tần Nhã và Tân Y cũng được anh cho.
người đưa tới nơi an toàn.
Có thể nói, bây giờ Lạc Khải đang phải chống chọi một mình, mọi công việc trong tập đoàn đều do ông ta phụ trách.
Dương Chấn an ủi: “Vất vả cho ông rồi! Cố gắng thêm thời gian nữa, sau khi giải quyết xong việc, tôi sẽ đón Tân Nhã và Tần Y về, khi đó tôi cũng có thể yên ổn ở đây”.