Chương 2837:
Giang Thành Tử nhìn theo hướng mà Dương Chấn rời đi, hình như đang suy nghĩ điều gì.
“Thành chủi”
Đúng lúc này, mấy chiếc thuyền lớn chạy tới, một đám cao thủ của phủ Hoài Thành thi nhau lên tiếng.
Họ đã nhìn thấy Dương Chấn và thành chủ Hoài Thành đánh với nhau từ xa, nhưng họ không ngờ người mạnh như thành chủ Hoài Thành cũng không thể giữ Dương Chấn lại.
Trừ chuyện này ra, việc khiến họ vô cùng khiếp sợ chính là Dương Chấn có thể bước trên sông Hoài như trên đất bằng, cứ thế rời đi?
Theo họ biết, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể đạp nước bước đi, nhưng rõ ràng Dương Chấn mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, sao anh làm được chứ?
“Chúng ta đi!”
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nói, lập tức bước lên một con thuyền lớn.
Trên sông Hoài nhanh chóng yên bình như cũ.
Ở giữa sông Hoài, chỉ còn Giang Thành Tử đang thả câu, một người một thuyền.
Phía bên kia, rốt cuộc Dương Chấn cũng đưa được lão Cửu và Hoài Lam vượt qua sông Hoài, lão Cửu tỉnh lại trước.
Khi thấy họ đã vượt qua sông Hoài, ông lão hết sức kinh ngạc.
Lão Cửu kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đã rời khỏi sông Hoài rồi à?”
Dương Chấn gật đầu.
Lão Cửu hỏi tiếp: “Tiền bối Giang Thành Tử ra tay ư?”
Ông lão thực sự không nghĩ ra, trừ Giang Thành Tử ra, còn ai cứu được họ vào lúc này chứ.
Dương Chấn vẫn lắc đầu.
Lão Cửu lập tức ngơ ngác, nếu Giang Thành Tử không ra tay giúp, sao một mình Dương Chấn có thể đưa ông lão và Hoài Lam vượt qua sông Hoài?
“Phụt!”
Dương Chấn bỗng hộc máu.
“Dương Chấn!”
Lão Cửu lập tức biến sắc, đỡ lấy Dương Chấn.
Lúc này mặt Dương Chấn trắng bệch, trước đó anh phải kích hoạt huyết mạch cuồng hóa tới cực hạn thì mới miễn cưỡng gắng gượng được, đưa lão Cửu và Hoài Lam vượt qua sông Hoài.
Bây giờ lão Cửu đã tỉnh, anh không chịu nổi áp lực khi cơ thể bị thương nặng nên mới hộc máu.
“Ông Cửu, tôi không sao, chỉ là tiêu hao quá nhiều mà thôi!”
Dương Chấn cố gắng đứng dậy, mở miệng nói.
Lão Cửu nói với vẻ hổ thẹn: “Miêu thành chủ bảo tôi đến bảo vệ cậu, không ngờ sau cùng cậu lại đưa tôi rời khỏi sông Hoài”.
Dương Chấn vội lắc đầu: “Ông Cửu, nếu thiếu đi sự giúp đỡ của ông, trong chuyến đi tới Hoài Thành lần này, có lẽ tôi còn chưa tìm được Lưu Ba thì đã chết ở phủ Hoài Thành”.
Hồi nãy sau khi hộc máu xong, Dương Chấn lại thấy áp lực trên người giảm hẳn, dễ chịu hơn rất nhiều.
Trước đó khi lão Cửu hỏi anh, không phải anh không muốn trả lời, mà máu đang nghẹn ở họng anh, không thể phun ra nên không nói được.