Chương 2927:
Nhưng ông lão vừa đứng được một nửa thì lại ngồi xuống xe lăn.
“Thành chủ!”
Mục Hoasợ hết hồn, vội bước đến, định đỡ Mục thành chủ.
Mục thành chủ quát: “Cứ kệ tôi!”
Ông lão nói rồi lại run rẩy đứng dậy, cũng như hồi nấy, chân ông lão cứ khuyu xuống, không sao đứng thẳng nổi.
Nhưng ông lão không hề nản lòng, vẫn kích động thử đứng dậy hết lần này tới lần khác.
Trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông lão ngày càng đứng thẳng hơn.
Sau không biết bao nhiêu lần thử, rốt cuộc ông lão cũng đứng dậy, chỉ có điều chân ông lão liên tục run rẩy, rõ ràng đang phải chịu áp lực rất lớn.
“Ha ha ha hai”
Mục thành chủ phá lên cười, chảy cả nước mắt vì kích động: “Tôi có thể đứng dậy! Tôi có thể đứng dậy rồi! Ha ha ha hai”
Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, nhất là Mục Hoa, lão ta biết rõ vết thương của Mục thành chủ nghiêm trọng đến mức nào, ông lão đã ngồi xe lăn bao năm rồi.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Mục đã mời vô số bác sĩ nổi tiếng, nhưng không ai có thể giúp chân Mục thành chủ có cảm giác lại. Nhưng hôm nay, Phùng Tiểu Uyển mới chữa cho Mục thành chủ lần đầu tiên, ông lão đã đứng dậy được rÖÕI.
Mục thành chủ cười lớn: “Tiểu Uyển, cảm ơn cô, rất cảm ơn cô, nếu cô không chê thì hãy nhận tôi làm ông nội nuôi, sau này, cô chính là công chúa nhỏ của Mục phủ!”
Phùng Tiểu Uyển ngơ ngác, cô ta nhận được cuộc gọi từ Dương Chấn nên mới chạy tới Mục phủ để chữa cho Mục thành chủ, chứ không định nhận ông nội nuôi gì đó.
Cô ta nhìn về phía Dương Chấn, Dương Chấn mỉm cười: “Tiểu Uyển, nếu Mục thành chủ đồng ý nhận em làm cháu gái, đây chính là vinh hạnh của eml”
Nghe thấy Dương Chấn nói thế, Phùng Tiểu Uyển mới nhìn về phía Mục thành chủ, mỉm cười: “Cháu rất sẵn lòng ạ! Ông nội Mục!”
Mục thành chủ cười lớn: “Ha ha! Tốt lắm!
Cháu gái ngoan của ông!”
Mục Hoa đứng cạnh cũng hơi kinh ngạc, đã lâu lắm rồi Mục thành chủ không vui vẻ cười lớn như thế, nhưng khi nghĩ tới nỗi đau bao năm vì chân bị tàn tật của Mục thành chủ, lão ta lại có thể hiểu được.
Mục Hoa mỉm cười, nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, hơi khom người: “Chúc mừng cô Phùng nhé!”
Mục thành chủ trừng mắt nhìn Mục Hoa rồi nói: “Được nhận Tiểu Uyển làm cháu gái là vinh hạnh của tôi, ông nên chúc mừng tôi vì có đứa cháu ưu tú như thế mới đúng”.
Mục Hoa cười nói: “Do tôi nói sai, chúc mừng thành chủ ạ!”
Mục thành chủ nhìn Phùng Tiểu Uyển rồi nhìn về phía Dương Chấn, mỉm cười: “Dương Chấn, trừ cảm ơn Tiểu Uyển ra, tôi còn phải cảm ơn cậu nữa! Nếu không có cậu, tôi cũng không có đứa cháu gái ưu tú như Tiểu Uyển, cậu cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, cho dù thành chủ Hoài Thành đích thân tới Mục phủ, tôi cũng không để cậu có chuyện gì”.
Dương Chấn mỉm cười: “Vậy cảm ơn Mục thành chủ nhé!”
Mục thành chủ gật nhẹ đầu rồi nói: “Hồi nấy Tiểu Uyển đã tốn rất nhiều sức lực để chữa cho.
tôi, tôi cũng không làm phiền nữa, Tiểu Uyển, cháu nghỉ ngơi đi”.