Chương 3105
Mục Xung nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Không cần ầm ï nữa, kiếm khách Ảnh Tử vô cùng quan trọng với Mục phủ chúng ta, ông ấy không thể gặp chuyện được, tôi không yên tâm nếu để người ngoài chữa trị cho ông ấy”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía người trung niên vừa thuyết phục mình, nói: “Mục Lương Bình, ông lập tức sắp xếp thần y của Mục phủ chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử đi”.
Mục Lương Bình lập tức vui mừng, trong mắt tràn ngập vẻ kích động, ông ta vội đáp: “Vâng!”
Thấy Mục Xung đã hạ quyết tâm, những người quyền cao chức trọng ủng hộ việc để Phùng Tiểu Uyển chữa cho kiếm khách Ảnh Tử đều lắc đầu cười khổ.
Tuy họ muốn cho Phùng Tiểu Uyển chữa trị tiếp, nhưng dù sao Mục Xung cũng là đời sau duy nhất của Mục thành chủ, nể mặt Mục thành chủ, họ chỉ có thể từ bỏ trong tình huống này thôi.
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển đang chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử trong phòng ông ta, Hoài Lam hỗ trợ Phùng Tiểu Uyển.
Dương Chấn canh chừng ở cửa phòng bệnh, lo lắng chờ đợi.
Trong khoảng thời gian chung sống này, kiếm khách Ảnh Tử rất tốt, anh không muốn kiếm khách Ảnh Tử gặp chuyện, chỉ biết âm thâm cầu nguyện thôi.
Từng giây từng phút trôi đi, Phùng Tiểu Uyển vân chưa trị liệu xong.
Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn bỗng vang lên.
Dương Chấn nhíu mày, đứng dậy từ ghế ngồi ở hành lang, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Ngay sau đó, một nhóm người của Mục phủ đi về phía này, Mục Xung đi giữa, sau lưng ông ta là một đội ngũ chữa bệnh.
“Dương Chấn, nể mặt bố tôi, tôi không làm khó cậu nữa, bây giờ cậu hãy dẫn người của cậu rời khỏi Mục phủ, từ nay trở đi, mọi chuyện ở Mục phủ đều không liên quan đến cậu”.
Mục Xung bước đến trước mặt Dương Chấn, lạnh lùng nói rồi khoát tay: “Mục Lương Bình, bảo thần y của Mục phủ lập tức chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử”.
“Vâng!”
Mục Lương Bình vội đáp, ra lệnh đội ngũ chữa bệnh của Mục phủ vội tiến vào phòng.
Nhưng Dương Chấn đã đứng trước cửa, híp mắt nhìn chãm chäm vào Mục Xung: “Ông cứ yên †âm, tôi sẽ đi nhưng không phải bây giờ, về việc chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử, Tiểu Uyển sẽ chữa khỏi, các người vẫn nên về đi thì hơn!”
“Dương Chấn, cậu tưởng Mục phủ là nhà cậu thật à? Cậu chủ Mục đã bảo cậu cút, cậu cút khỏi Mục phủ ngay đi, đừng ép chúng tôi ra tay với các cậu”.
Mục Lương Bình căm tức nhìn Dương Chấn.
Dương Chấn lạnh lùng nhìn chăm chằm vào Mục Lương Bình: “Nếu không muốn chết thì cút ngay cho tôi! Tôi đã nói Tiểu Uyển đang chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử, không ai được quấy rây hết”.
Mục Lương Bình càng tức giận hơn, chỉ tay vào Dương Chấn rồi quát: “Cậu là cái thá gì?
Dám uy hiếp cậu chủ Mục ở Mục phủ á? Có tin…”
“Rắc!”
Mục Lương Bình còn chưa dứt lời, Dương Chấn đã biến mất, đám người chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Dương Chấn xuất hiện trước Mục Lương Bình, gần như chỉ trong chớp nhoáng, tiếng xương gãy thanh thúy cũng vang lên.