Chương 3456
Khương Nguyên Long nhìn chằm chằm vào Võ Thần Thương bằng ánh mắt nóng rực, lão ta vốn đã lấy được Võ Thần Thương, nào ngờ Võ Thần Thương đã bị Đỗ Bá luyện hóa, rất dễ được Đỗ Bá gọi về.
Nếu muốn có được Võ Thần Thương, Khương Nguyên Long phải giết Đỗ Bá, chỉ khi Đỗ Bá chết thì quan hệ giữa Đỗ Bá và Võ Thần Thương mới chấm dứt, khi đó Khương Nguyên Long có thể luyện hóa Võ Thần Thương.
Cho dù là ở giới Cổ Võ, linh khí cấp cao thế này cũng là vật vô cùng quý giá, đương nhiên Khương Nguyên Long sẽ muốn đạt được nó rồi.
Khóe miệng Đỗ Bá vẫn còn một vết máu, hồi nãy đòn tấn công do cao thủ nhà họ Khương hợp sức suýt giết được lão ta.
Nhưng lần này, lão ta đã nghĩ thông, chỉ cần cao thủ nhà họ Khương dám ra tay, lão ta cũng sẽ liều mạng để giết đối phương.
“Hùng An! Các cậu còn chờ gì nữa?”
Khương Nguyên Long bỗng nói với vẻ bất mãn.
Hùng An và các cao thủ nhà họ Khương đều run rẩy, ai cũng có vẻ sợ hãi.
Nếu họ chọc giận Khương Nguyên Long, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Ra tay đi!”
Hùng An bỗng quát, lao tới chỗ Đỗ Bá trước.
“Giết!”
Đỗ Bá chưa cần ra tay, Ảnh Ma cũng đã dẫn ba Ma Tướng của Ma Tông lên nghênh chiến.
Nếu sống sót sau trận chiến này, họ sẽ có sự thay đổi về chất.
Đỗ Bá cũng không do dự, hơi nhích chân, lao về phía Hùng An đang dẫn đầu.
Ảnh Ma nói lớn: “Chúng tôi ngăn cản những người khác, ông giết một tên trước đi!”
“Được!”
Đỗ Bá đáp, khí thế vô cùng khủng khiếp lan ra từ người lão ta, trông như Võ Thần vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nghìn năm.
Hùng An và các cao thủ nhà họ Khương đều biến sắc.
Với tư cách là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, họ hiểu rõ lúc này Đỗ Bá như biến thành người khác, khí thế của lão ta đã mạnh hơn, rõ ràng đang chuẩn bị ra đòn chí mạng.
“Keng!”
Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
Cây chùy trong tay Hùng An giơ lên cao, Võ Thần Thương của Đỗ Bá đập mạnh vào chùy.
“Ầm!”
Hùng An không thể ngăn cản sức mạnh cuồng bạo đến cực điểm này, ông ta lập tức quỳ một gối xuống đất, khiến mặt đất lõm thành một cái hố.
“Trấn áp cho tôi!”
Đỗ Bá hét lớn, Võ Thần Thương trong tay liên tục giáng xuống.
“Keng keng keng!”