CHƯƠNG 366: DỄ NHƯ TRỞ BÀN TAY
“Là Liễu Thanh, cao thủ đứng đầu nhà họ Ninh.”
“Cao thủ đỉnh cao trong ba đại gia tộc tỉnh Giang Bình, ngay cả người mạnh nhất nhà họ Mạnh và nhà họ Hàn cũng không là đối thủ.”
“Nhà họ Ninh thậm chí ngay cả Liễu Thanh cũng đã phái ra, e là sắp giết người thanh niên này rồi.”
Nhìn thấy Liễu Thanh vụt tới trước mặt Dương Chấn, mọi người đều vẻ mặt chấn kinh.
Liễu Thanh tốc độ quá nhanh, một giây trước còn đang ở sau lưng Ninh Trí Viễn, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Dương Chấn.
Khoảng cách hơn mười mét, mà gần như vọt tới trong chớp mắt, có thể thấy mọi người ở đây ngạc nhiên thế nào.
Một sức mạnh điên cuồng chợt bộc phát, Liễu Thanh đấm ra một đấm long trời lở đất.
Chỉ thấy, Dương Chấn hời hợt duỗi ra một cánh tay.
Năm ngón tay mở ra.
“Bộp!”
Nắm đấm của Liễu Thanh lại bị Dương Chấn dùng một bàn tay bắt lấy.
Từ hai người, một khí thế rất mạnh cuồn cuộn như thủy triều, quét ra xung quanh.
Một số người trong gia tộc được sắp xếp ngồi phía trước, trong khí thế mạnh mẽ này, một số vật nhỏ trước mặt bọn họ đều đã bị đánh bay.
“Cái gì?”
“Thằng nhóc này lại có thể tiếp được một đấm đó.”
“Sao có thể chứ? Tôi chắc chắn bị hoa mắt rồi.”
“Đối phương thế nhưng là Liễu Thanh, cường giả đỉnh cao nhất chân chính của tỉnh Giang Bình, sao một người thanh niên có thể tiếp được một đấm mạnh mẽ như vậy?”
Mọi người đều sững sờ, thậm chí có người không muốn tin tưởng sự thật tận mắt thấy.
Ninh Trí Viễn chợt đứng phắt dậy, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ông ta là người hiểu rõ nhất Liễu Thanh mạnh cỡ nào, nhưng một cú đánh của cao thủ mạnh như thế lại bị Dương Chấn ngăn cản.
Dường như cú đấm này đang đấm vào bị bông chứ không phải Dương Chấn.
Người nhà họ Trần và nhà họ Quan biết thực lực Dương Chấn nên đều vẻ mặt hưng phấn.
Rốt cục, có thể lần nữa nhìn thấy sức mạnh của Dương Chấn rồi phải không?
Hoàng Chung vẫn luôn im lặng ngồi ở vị trí đầu, ánh mắt có vẻ hết sức kinh ngạc.
Đứa con rơi bị gia tộc Vũ Văn vứt bỏ, đã trưởng thành đến trình độ này sao?
Trước đó Hoàng Mai đã nói cho ông ta biết, ngay cả đại sư Đàm cũng đã bị Dương Chấn giết chết, ông ta vốn là còn chút hoài nghi.
Nhưng bây giờ, ông ta tin rồi.
Còn trẻ như vậy mà đã mạnh như thế, e là toàn bộ thế hệ trẻ Yên Đô không ai là đối thủ.
“Ông cũng chỉ có chút sức mọn đó sao?”
Khóe miệng Dương Chấn nhẹ nhàng nhếch lên vẻ trêu tức.
“Nhãi con, đừng đắc ý!”
Ánh mắt Liễu Thanh trở nên tối lại, nghiến răng nói: “Tao thừa nhận đã xem thường mày, nhưng dù thế thì thế nào? Cuối cùng mày vẫn phải chết trong tay Liễu Thanh tao.”
Dứt lời, một nắm đấm khác của ông ta lại tấn công về phía Dương Chấn.
“Bốp, bốp, bốp!”
Liễu Thanh tấn công hết sức điên cuồng, mỗi đợt tấn công đều mang theo một khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Một số người nhà quyền thế tới gần bọn họ, thậm chí cũng có thể cảm giác được khí thế mạnh mẽ trong từng đợt tấn công của Liễu Thanh.
Nhưng dù tốc độ tấn công của Liễu Thanh có nhanh cỡ nào thì cũng không thể chạm vào người Dương Chấn được.
Mà Dương Chấn, cũng không hề né tránh, mỗi khi tấn công của Liễu Thanh sắp chạm phải anh thì anh đều dễ dàng né tránh.
Sắc mặt Ninh Trí Viễn càng ngày càng khó coi, Liễu Thanh đường đường là cao thủ hàng đầu nhà họ Ninh lại không cách nào chạm vào người của một thanh niên.
Đây đúng là sỉ nhục đối với ông ta.
“Ninh Trí Viễn, đây chính là cao thủ hàng đầu nhà họ Ninh sao?”
“Ngay cả cơ thể ngài Dương cũng không thể chạm tới, đúng là kẻ vô dụng!”
“Hay là nhà họ Ninh ông còn có cao thủ mạnh hơn?”
Trần Hưng Hải cảm thấy rất hả giận, cười lớn nói.
“Hừ! Một tên vô dụng chỉ biết tránh né mà thôi, thật sự cho rằng cao thủ hàng đầu nhà họ Ninh tôi sẽ bị đánh bại dễ dàng như vậy sao?”
Ninh Trí Viễn cười lạnh nói: “Ông chờ xem đi, một khi thằng nhóc đó bị Liễu Thanh đánh trúng thì nó cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”
“Ngay cả cơ thể ngài Dương cũng không chạm tới được mà còn dám lớn lối như thế, ngoài Ninh Trí Viễn ông, thật đúng là không tìm thấy người thứ hai.”
Quan Tôn Sắc cũng châm chọc nói.
Trong số những người ở đây, chỉ có người nhà họ Trần và nhà họ Quan là rõ nhất về thực lực của Dương Chấn.
Mà Tô San đã được Dương Chấn cứu mấy lần, chỉ biết Dương Chấn rất lợi hại, nhưng lại không biết anh lại có thể lợi hại đến mức này.
Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của cô ta ánh lên ánh sáng kỳ lạ.
“San San, dù thế nào, con cũng nhất định phải lọt mắt xanh ngài Dương.”
Tô Thanh Sơn siết chặt hai tay, kích động nói ra: “Chỉ cần có thể luôn duy trí quan hệ tốt đẹp với cậu ta, thì khi ba còn sống, nhất định có thể nhìn thấy thời khắc huy hoàng nhất của nhà họ Tô.”
Ông ta biết gia tộc Vũ Văn coi trọng Dương Chấn, nếu như không phải e ngại phe phái gia tộc Vũ Văn tranh chấp, lần trước chuyến đi nhà họ Mạnh của Dương Chấn, sao ông ta có thể lùi bước?
Lúc này nhìn thấy thực lực Dương Chấn mạnh như thế, ông ta chợt hiểu ra, tại sao gia tộc Vũ Văn muốn để anh trở về quản lý gia tộc.
Vẻ mặt Hàn Khiếu Thiên cũng đang rất kích động, nhưng không phải vì sức mạnh của Dương Chấn, mà vì ông ta cảm nhận được cảm giác quen thuộc mãnh liệt từ trên người Dương Chấn.
Dù Dương Chấn đang tránh né, nhưng những chiêu thức tránh né này đều xuất phát thân pháp tránh né của biên giới phía bắc.
Bất kỳ chiến sĩ biên giới phía bắc nào vừa nhập ngũ đều sẽ luyện tập thân pháp né tránh.
Mà thân pháp né tránh Dương Chấn đang thi triển đã đạt tới đỉnh cao rồi.
Khi còn trẻ, Hàn Khiếu Thiên là huấn luyện viên ở biên giới phía bắc, nhưng ông ta cũng không thể thi triển thân pháp né tránh hoàn mỹ như Dương Chấn lúc này.
Ở biên giới phía bắc, cường giả như thế này chắc chắn là quyền cao chức trọng.
Hàn Khiếu Thiên rất rõ thực lực của Liễu Thanh, e là dù cao thủ mạnh nhất nhà họ Hàn cũng không phải đối thủ.
Cường giả bảo vệ gia tộc mạnh khủng khiếp như thế lại không thể chạm vào Dương Chấn, đủ để chứng minh thực lực Dương Chấn mạnh cỡ nào.
“Nhãi con, mày chỉ tránh thôi sao?”
“Là đàn ông thì hãy đấu chính diện với tao một trận.”
“Cứ trốn tránh như vậy thì đâu phải đàn ông chứ?”
Liễu Thanh đã dùng đến tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn không thể chạm vào cơ thể Dương Chấn, điều này khiến ông ta rất phẫn nộ.
Ông ta thấy Dương Chấn cũng chỉ là tốc độ nhanh hơn mình, nếu thật đấu chính diện chắc chắn không chịu nổi một đòn.
“Nếu ông một lòng muốn chết, thì tôi lập tức thành toàn cho ông.”
Dương Chấn nhếch miệng lên cười chế giễu.
“Thằng nhãi cuồng vọng, muốn giết Liễu Thanh tao, chỉ bằng mày thì làm sao đủ tư cách?”
Liễu Thanh cười lạnh, ông ta không hề tin một thanh niên hơn hai mươi tuổi có thể tuỳ tiện giết chết mình.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, một khí tức mạnh mẽ lập tức tràn ra từ trên người Dương Chấn.
Sảnh bữa tiệc giao lưu lớn như vậy đều bị bao phủ bởi hàn ý mãnh liệt, không ít người không khỏi giật mình, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Dương Chấn.
Mọi người còn đang chìm trong khiếp sợ, bóng dáng Dương Chấn đột nhiên biến mất.
“Bộp!”
Ngay sau đó, một tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Chỉ thấy cơ thể Liễu Thanh như bị va chạm với xe tải nặng, bay ra xa mười mấy mét, ngã xuống dưới chân Ninh Trí Viễn.
Mà ngay khi bị Dương Chấn đánh trúng, Liễu Thanh đã mất mạng rồi.
Nhìn thi thể rơi xuống chân mình, Ninh Trí Viễn không khỏi kìm chế sự run rẩy.
Đây chính là cường giả mạnh nhất của toàn bộ tỉnh Giang Bình, lại bị một thanh niên hai mươi mấy tuổi một quyền giết chết.
Sao có thể chứ?
Nhưng đây chính là sự thật!
Tất cả trở nên yên tĩnh, mọi người hai mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang chắp tay đứng trong đại sảnh.
“Tôi cũng vừa nói, giết người thì đền mạng. Nếu nhà họ Ninh không bằng lòng trả lại công bằng cho nhà họ Phùng thì tôi sẽ đòi giúp nhà họ Phùng.”
Lúc này, Dương Chấn lại mở miệng, thong thả bước về phía Ninh Thành Vũ.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Sảnh bữa tiệc giao lưu lớn như vậy, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh tiếng bước chân của Dương Chấn vang lên.
Ninh Thành Vũ cảm giác mỗi một bước chân của Dương Chấn như đang giẫm vào trái tim mình.
Một quái vật có thể tiện tay giết chết cao thủ mạnh nhất nhà họ Ninh, muốn giết anh ta, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?