Chương 3720
“Tông chủ Đỗ, nếu tôi không đoán sai, trước đó ông nói sẽ cân nhắc để chúng tôi tiến vào Bắc Vực, chắc là đang chờ Cậu Chấn cho phép nhỉ?”
Lúc này, Liễu Như Yên dẫn người tới, nhìn về phía Đỗ Trọng, khẽ cười.
Lúc này Đỗ Trọng mới hoàn hồn, vội giới thiệu với Dương Chấn: “Cậu Chấn, mấy vị này đều là khách quý từ Hạ Giới giới Cổ Võ, đây là thiên tài số một nhà họ Liễu – cô Liễu Như Yên, còn ba người khác là…”
Sau khi giới thiệu bốn người xong, Đỗ Trọng lại nói: “Cậu Chấn, đám người cô Liễu muốn tiến vào Bắc Vực, cậu thấy sao?”
Dương Chấn thản nhiên nhìn đám người Liễu Như Yên rồi nhìn về phía Đỗ Trọng: “Tiền bối, Bắc Vực thuộc sở hữu của Võ Tông, tiền bối muốn ai tiến vào Bắc Vực thì tự quyết định là được rồi”.
Nghe thấy Dương Chấn nói thế, đám người Liễu Như Yên đều mừng rỡ.
Đỗ Trọng cũng rất mừng, ông ta cười nói: “Nếu vậy thì cô Liễu, mọi người chọn một chỗ phù hợp tại Bắc Vực đi!”
“Cảm ơn tông chủ Đỗ!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Liễu Như Yên vội chắp tay, cười nói.
Cô ta nói rồi lại nhìn về phía Dương Chấn: “Cậu Chấn, nếu hôm nay cậu không ra tay, cho dù chúng tôi không chết thì cũng sẽ bị Tề Anh Vệ đánh tàn phế, tính ra chúng tôi đều nợ cậu ân tình, nếu sau này cậu có việc cần đến chúng tôi thì cứ nói, chắc chắn chúng tôi sẽ không khiến cậu thất vọng đâu”.
Dương Chấn hờ hững nói: “Tôi ra tay vì Võ Tông, không liên quan đến các người”.
“À…”
Liễu Như Yên bỗng không biết nói gì nữa, cô ta vốn định mượn cơ hội này để làm thân với Dương Chấn, xem ra Dương Chấn cũng không dễ gần lắm.
“Tông chủ Đỗ, nếu ông đã đồng ý cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực, vậy chúng tôi đi trước đây, hôm khác chúng tôi lại tới”.
Liễu Như Yên biết Dương Chấn không chào đón họ, bèn cáo từ.
Sau khi đám người Liễu Như Yên rời đi, Đỗ Trọng cười khổ, lắc đầu, nhìn Dương Chấn: “Cậu Chấn, thật ra cô Liễu cũng không tệ, nếu đạt được tình hữu nghị với nhà họ Liễu thì vẫn rất có ý nghĩa với cậu”.
Dương Chấn lắc đầu, nói: “Nếu không cần tìm một nơi thích hợp để tu luyện ở thế tục, họ cũng sẽ không ra mặt vì Võ Tông, nói đơn giản hơn, đám người Liễu Như Yên và Tề Anh Vệ khác nhau ở chỗ, một người dùng cách lôi kéo, còn người kia thì dùng thủ đoạn quyết liệt”.
Đỗ Trọng cười khổ, không nói gì nữa, đương nhiên ông ta cũng hiểu điều này, nhưng giữa Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, ông ta sẵn sàng để Liễu Như Yên tiến vào Bắc Vực.
Đỗ Trọng chợt nói: “Cậu Chấn, tiếp đến cậu định làm gì?”
Nét mặt Dương Chấn vô cùng nghiêm nghị, anh nhìn Mã Siêu, nói: “Giờ sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu đã bị trấn áp, tạm thời không có gì nguy hiểm”.
“Giờ tôi là kẻ thù của tất cả mọi người, nhất là cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ lại càng muốn giết tôi, tôi định đến hội trưởng lão Chiêu Châu một chuyến”.
Đỗ Trọng gật nhẹ đầu: “Đến hội trưởng lão cũng tốt, với tình cảnh của cậu bây giờ, hội trưởng lão mới là nơi an toàn nhất”.