Chương 3809
Hồi nãy Hà Hồng Viễn và Hạ Hà nói chuyện với nhau qua loa ngoài, Dương Chấn và Hà San cũng nghe thấy hết.
Hà San ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Hạ Hà: “Hạ Hà, cô đừng chọc giận ông nội nữa, đừng quên mẹ cô vẫn đang ở nhà họ Hà, nếu cô chọc giận ông, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Nghe thấy thế, Hạ Hà lập tức biến sắc.
Hình như Hà San không lo lắng gì về việc Hạ Hà sẽ nhất quyết đi theo Dương Chấn, cô ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Hạ Hà là vợ tương lai của tứ trưởng lão, không phải người mà hạng nhãi nhép như cậu có tư cách đến gần, nếu thức thời thì cút càng xa càng tốt, coi chừng mất mạng”.
Trong mắt Dương Chấn lóe lên ánh sáng sắc bén, ban đầu anh không buồn quan tâm tới Hà San, nhưng thái độ của Hà Hồng Viễn với Hạ Hà hồi nãy đã khiến Dương Chấn nổi giận, việc Hà San liên tục khiêu khích đã chọc giận anh.
“Cút!”
Dương Chấn kìm nén ý định muốn giết Hà San, quát lớn.
Hà San giật bắn mình, lảo đảo lùi về sau mấy bước, suýt ngồi bệt xuống đất.
Đến khi hoàn hồn, cô ta lập tức thẹn quá hoá giận, gào lên: “Tên khốn, dám quát tôi, tôi đánh chết cậu”.
Hà San nói rồi lao về phía Dương Chấn.
Hạ Hà lập tức cuống lên, vô thức chắn trước Dương Chấn, tức giận nói: “Hà San, đủ rồi!”
Nhưng sao Hà San có thể bị Hạ Hà ngăn cản chứ?
Hà San tát vào mặt Hạ Hà, đồng thời giận dữ quát: “Đồ đê tiện, cút ngay cho tôi!”
Khi cái tát của Hà San sắp giáng trúng mặt Hạ Hà.
Trong khoảnh khắc nguy cấp này, Dương Chấn bỗng bước lên trước một bước, giơ tay lên.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên trong đêm khuya thanh vắng.
Hà San bị đánh bay ra xa, khóe miệng rỉ máu.
Hạ Hà sững sờ.
Dương Chấn hơi nhích chân, xuất hiện ở chỗ Hà San rơi xuống, trong mắt lóe lên sát khí, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hà San: “Cút về bảo với Hà Hồng Viễn, nhà họ Hà không đời nào có được sự ủng hộ của tứ trưởng lão đâu! Cho dù ông ta dâng cả nhà họ Hà cho tứ trưởng lão, tứ trưởng lão cũng không ủng hộ nhà họ Hà!”
Đã bao giờ Hà San phải chịu nhục thế này đâu cơ chứ?
Nhưng trước sự mạnh mẽ của Dương Chấn, cô ta đã sợ đến mức run lẩy bẩy, nào còn dám hống hách như vừa rồi?
Lúc này Dương Chấn mới quay đi, khí thế lạnh lùng cũng biến mất, anh bước đến trước mặt Hạ Hà, nhìn cô gái xinh đẹp này, hơi không đành lòng.
Anh cố gắng nói bằng giọng ôn hòa: “Hạ Hà, cô yên tâm, có tôi đây rồi, không ai được phép ức hiếp cô nữa đâu!”
Hạ Hà nhìn Dương Chấn với vẻ sững sờ.
Nhất là sau khi nghe thấy câu nói kia của Dương Chấn, cô ta không kiểm soát nổi tâm trạng nữa, cô ta bỗng nhào vào lòng Dương Chấn, òa khóc, như muốn trút hết nỗi ấm ức mấy năm qua ra ngoài.
Thấy Hạ Hà nhào vào lòng Dương Chấn, trong mắt Hà San lóe lên vẻ tàn nhẫn, cô ta lập tức lấy điện thoại ra, lén chụp một bức ảnh.