Chương 3904
Nhìn Dương Chấn đang ngồi ở chỗ của tứ trưởng lão, xung quanh im phăng phắc, trừ mấy người biết thân phận thực sự của Dương Chấn ra, những người khác đều vô cùng kinh ngạc.
“Sao… Sao anh ta lại ngồi ở chỗ của tứ trưởng lão?”
Bên cạnh Cố Thái Sơ, Cố Tư Tư sững sờ nhìn về phía Dương Chấn, khẽ hỏi.
Hạ Lâm cũng rất kinh ngạc, há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, không khỏi nói: “Chẳng lẽ thân phận thực sự của chú chính là tứ trưởng lão vừa được bổ nhiệm của hội trưởng lão cách đây không lâu à?”
Tuy Cố Thái Sơ đã nghi ngờ về thân phận của Dương Chấn, nhưng sau cùng vẫn không chắc chắn, giờ nhìn thấy hành động của Dương Chấn, cuối cùng lão ta cũng khẳng định Dương Chấn chính là tứ trưởng lão.
Ở chỗ của nhà họ Hà, Hà Hồng Viễn mở to mắt, lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt ngã.
Hà Hồng Viễn không dám tin: “Không! Không thể nào! Sao cậu ta lại là tứ trưởng lão chứ?”
Lão ta không thể chấp nhận nổi chuyện Dương Chấn là tứ trưởng lão.
Đương nhiên, người khó chấp nhận nhất vào lúc này cũng không phải Hà Hồng Viễn, mà là hai bố con Trần Hải Châu và Trần Dương.
“Cậu to gan thật, dám ngồi vào chỗ tứ trưởng lão à!”
Trần Hải Châu nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Còn nữa, cậu dám giết một cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ trước mặt mọi người, cậu có biết Đỗ Thuần là người của nhà họ Trần chúng tôi không hả?”
Dương Chấn nhìn Trần Hải Châu với vẻ mặt dí dỏm: “Xem ra ông Trần chưa hiểu rõ quy định mới mà hội trưởng lão ban hành, nếu đã vậy, tôi nghĩ gia tộc Cổ Võ họ Trần nên đổi người đại diện ở Trung Châu”.
Anh nói rồi bảo người bên cạnh: “Báo với nhà họ Trần, đổi người đại diện mới”.
“Vâng, thưa tứ trưởng lão!”
Điều khiến người ta khiếp sợ chính là Trương Kế – một trong bốn phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu lại đứng dậy, đáp.
Hồi nãy vẫn có người nghi ngờ thân phận của Dương Chấn, nhưng lúc này, Trương Kế đang đại diện cho chiến vực Trung Châu để tham gia bữa tiệc lại nghe lời Dương Chấn, còn gọi Dương Chấn là tứ trưởng lão.
Tức là thân phận thực sự của Dương Chấn là tứ trưởng lão à?
Trần Hải Châu lập tức biến sắc, mặt ông ta trắng bệch.
Ông ta biết mấy ngày trước, người đại diện của năm thế gia Cổ Võ ở Trung Châu, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong và năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ đã hợp sức với nhau, nhưng vẫn bị một mình tứ trưởng lão giế t chết.
Bây giờ, ngay cả Trương Kế đã đột phá Thiên Cảnh cũng gọi Dương Chấn là tứ trưởng lão.
Tối qua và hồi nãy, ông ta vừa xung đột với Dương Chấn xong.
Còn cả thanh niên vừa giết Đỗ Thuần kia, trẻ hơn cả Dương Chấn nhưng đã có thực lực giế t chết cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Mọi chuyện đều như cái tát giáng mạnh vào mặt ông ta.
“Sao thế? Ông Trần vẫn muốn thảo luận về quy định mới với tôi à?”
Dương Chấn híp mắt nhìn chằm chằm vào Trần Hải Châu, nói.
Trần Hải Châu siết chặt nắm tay, ông ta rất muốn xử lý Dương Chấn, nhưng sau khi biết thân phận thực sự của Dương Chấn, ông ta đâu dám chứ?
Nếu cho Dương Chấn lý do để ra tay, có lẽ Dương Chấn sẽ giết ông ta thật.
Ông ta vô thức nhìn về phía người của các thế gia Cổ Võ khác, phát hiện họ đều đang nhìn ông ta bằng ánh mắt chế giễu, lúc này ông ta mới nhận ra, họ đã biết thân phận của Dương Chấn rồi, chỉ mình ông ta như đồ đần, không biết thân phận của Dương Chấn thì cũng thôi, còn dám cho người khiêu khích anh nữa.
Trần Hải Châu thoáng do dự rồi nói: “Tứ trưởng lão, xin lỗi! Tôi xin lỗi cậu vì những câu thiếu hiểu biết vừa rồi!”
Ầm!
Mọi người đều ngạc nhiên!