Chàng Rể Chiến Thần

Chương 518

CHƯƠNG 518: VẬN MAY KHÔNG TỒI

Vũ Văn Bân giống như là một tên ác ma, trên mặt tràn đầy nụ cười tà ác. Đối với anh ta mà nói, nếu như có thể đùa bỡn Dương Chấn, còn muốn cả mạng sống của Dương Chấn, cớ sao anh ta lại không làm?

Trong ánh mắt của Dương Chẩn tràn đầy ánh sáng dữ tợn, người dám uy hiếp anh đều phải chết hết!

“Đương nhiên mày có thể từ chối chơi trò chơi này, dù sao thì ba vợ cùng với cô em vợ của mày cũng đều đang nằm ở trong tay của tao, trước tiên tạo có thể chơi chết một người để mày cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng, nói không chừng mày sẽ cầu xin tạo để cho mày chơi trò chơi này đó”

Vũ Văn Bân cười hả hả nói. Không thể không thừa nhận, cái tên khốn nạn này lúc trước có thể trở thành người thừa kế gia tộc Vũ Văn thật sự cũng có chút thủ đoạn.

Anh ta biết là Dương Chấn rất mạnh, cho nên lần này lại đối phó với Dương Chấn, kế hoạch cũng vô cùng chu đáo chặt chẽ. Đồng thời ra tay với Tần Nhã và Tần Yên, còn có ra tay với Tần Đại Quang.

Nếu như không phải có Tiền Bưu âm thầm bảo vệ, Tân Nhã cũng sẽ rơi vào trong tay của anh ta, vậy thì hi vọng Dương Chấn có thể cứu được tất cả mọi người càng thêm xa vời.

Vũ Văn Bân cũng rất biết nắm bắt tâm lý của người khác, biết là Chu Kim Hảo hận Dương Chấn vô cùng dữ dội, chỉ có chết mới có thể báo được thù, cho nên đã sắp xếp người trợ giúp cho Chu Kim Hảo mang Tần Yên đến một nơi khác.

Cứ như vậy, cho dù Dương Chấn có thể cứu Tần Đại Quang trước nhiều người như thế, anh cũng không dám. Anh cứu Tần Đại Quang nhưng mà lại không cứu được Tần Yên”

“Được thôi, tôi chơi” Dương Chân cắn răng nói. Lúc này anh đã không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể chơi với Vũ Văn Bân.

“Cạch!”

Dương Chấn cầm lấy cây súng quay ổ quay, chờ sau khi ổ quay ngừng lại, anh không hề do dự chút nào mà bắn một phát vào huyệt thái dương của mình.

“Không hổ là chảy dòng máu của gia tộc Vũ Văn, đúng là có can đảm”

“Sáu rãnh đạn có một viên đạn, cứ một lần nổ súng, xác suất người chết là một phần sáu”

“Tính toán như thế này, trong sáu phát súng, trò chơi này đã có thể kết thúc rồi.” Vũ Văn Bân nghiền ngẫm nói: “Được rồi, tiếp tục chơi đi, nổ súng với ba vợ của mày”

“Dương Chấn, thật ra thì tao không muốn mày phải chết, bởi vì mày chết rồi thì trò chơi sẽ không còn gì thú vị nữa, cho nên mày vẫn nên bắn chết ba vợ của mày đi”

“Tao rất muốn nhìn một chút, mày tự tay giết chết ba vợ của mày rồi thì mày sẽ có biểu cảm như thế nào, đến lúc đó người vợ yêu dấu với cô em Vợ của mày có tha thứ cho mày không đây?”

“Được rồi, không cần phải nói nhảm nữa, tiếp tục đi.” Vũ Văn Bân mang nụ cười như gió xuân trên mặt trong cái nhìn của Dương Chấn thì lại buồn nôn đến thế.

“Cạch!”

Dương Chấn không do dự chút nào, gần như là lúc quay ổ quay thì anh đã bóp cò, lại là một phát súng rỗng.

“Xem ra vận may của các người không tồi”

Vũ Văn Bân vừa cười vừa nói: “Nhưng mà không sao hết, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu thôi, dựa theo xác suất học bắn sáu phát súng mới có một người chết, chúng ta chậm rãi chơi”

“Vũ Văn Bân, mày sợ tao như vậy à?” Dương Chấn cũng không tiếp tục trò chơi, bỗng nhiên một mặt trào phúng lên tiếng hỏi. Sắc mặt của Vũ Văn Bân lập tức cứng đờ: “Sợ mày hả? Bây giờ sống chết của mày đều đang nằm trong lòng bàn tay của tao, sao tao lại phải sợ mày?”

“Nếu như mày không sợ tao thì tại sao phải bắt hết những người ở bên cạnh tao, sau đó dùng cái chết của bọn họ để uy hiếp tao?”

“Nếu như không sợ, mày nên đánh một trận chính diện với tao, cho dù là cuộc chiến đấu thực lực bình thường, hay là trên phương diện kinh doanh đều có thể:

“Nhưng mà mày bởi vì sợ tao cho nên mày ngay cả đánh một trận chính diện với tao cũng không dám, chỉ có thể dùng thủ đoạn để tiện này để đối phó với tao”

“Cho dù tao có chết đi rồi, tao cũng xem thường mày, gia tộc Vũ Văn đúng là một gia tộc rác rưởi, chỉ có một đám phế vật nhát như chuột” Dương Chấn cười lạnh lên tiếng nói.

Chỉ nhìn thấy sắc mặt của Vũ Văn Bân càng ngày càng âm trầm, trong ánh mắt tràn đầy sát khí mãnh liệt: “Dương Chấn, cái miệng của mày lợi hại quá đó, mày nói là chuyện của mày, nhưng mà mày phải hiểu được bây giờ sống chết của mày đang nằm ở trong tay tao?”

“Đó cũng là do mày dùng thủ đoạn hèn hạ mới làm được, bởi vì mày biết giao thủ chính diện với tao, mày chỉ có một loại kết cục đó chính là thất  bại”  Dương Chấn cười nhạo nói.

“Là mày ngu ngốc, còn có thể trách được người khác?” Logic của Vũ Văn Bân vô cùng mạnh, bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ lúc mày lên kế hoạch cướp đoạt chi vị người thừa kế của tao, tao đã hiểu giữa chúng ta đã khai chiến với nhau”

“Nếu đã như vậy, tại sao mày lại không làm tốt chuẩn bị, ngược lại còn để tạo tìm được cơ hội đối phó với mày”

“Cho nên mới nói tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là do bản thân mày, là do mày cuồng vọng tự đại, tự cho là mày đã thắng tạo, trong mắt của tao mày chính là một cái thằng ngốc nghếch có sức lực mạnh mẽ mà thôi, đấu với tao hả? Sao mày đấu qua tao?”

Lời nói của Vũ Văn Bân cũng không phải là không có đạo lý. Dương Chấn hiểu đúng là do mình đã chủ quan, sắp xếp Mã Tuân ở lại Yên Độ, bên cạnh chỉ để lại Tiền Bưu với Hàn Sương. Nhưng ở Giang Châu, bên cạnh mình cũng không phải chỉ có hai người bảo vệ.

“Cho nên nói ba vợ của mày cùng với em vợ của mày, ngày hôm nay cho dù là ai chết, đó cũng là do mày đã hại chết” Vũ Văn Bân còn nói thêm.

“Đúng vậy, là do tạo chủ quan, nhưng mà tốt nhất mày nên nghĩ thông suốt, trừ khi tao chết rồi, nếu không thì mày nhất định sẽ trả một cái giá bằng cả mạng sống của mày” Dương Chấn nói.

“Không phải là mày cho rằng với tình hình ngày hôm nay mày còn có thể sống sót rời đi đó chứ?”

Vũ Văn Bân nhìn Dương Chấn bằng một bộ mặt cổ quái, nói: “Chắc là mày biết rất rõ ràng sở dĩ mày có thể sống đến hiện tại là bởi vì tao không muốn để cho mày chết dễ dàng như vậy, mà là tao muốn đùa bỡn mày, để mày sống không bằng chết”

“Chờ đến lúc nào tạo chơi chán rồi thì đó chính là ngày chết của mày”

“Mày nói nhảm với tao là vì muốn kéo dài thời gian có đúng không?”

“Không sao hết, thời gian của tao còn rất nhiều, ngày hôm nay tao chơi với mày, lúc nào chơi chết mày thì lúc đó kết thúc “Được rồi, tiếp tục đi.” Vũ Văn Bân không lo lắng Dương Chẩn đang kéo dài thời gian, cười ha hả nói.

Dương Chấn cũng không nói tiếp nữa, cầm lấy cây súng bắt đầu quay ổ quay.

“Cạch.”

“Cạch.”

Rất nhanh, Dương Chấn đã quay hết sáu lần súng, chỉ là chưa từng có tiếng súng vang lên.

“Xem ra là vận may của tao không tồi, nếu như quả thật dựa vào xác suất toán học để tính, cho dù phát súng tiếp theo tạo có chết, vậy thì cũng hay rồi” Dương Chấn cười híp mắt nói.

Vũ Văn Bân giang tay ra cười nói: “Vận may của mày không tồi, có điều là không quan trọng, thời gian vẫn còn nhiều, tạo không tin là mày có thể cứ may mắn hoài như vậy.” Dương Chấn cười nhạt một tiếng, trên mặt cũng không có gánh nặng, trực tiếp nổ súng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong nháy mắt Dương Chẩn đã nổ hai mươi phát súng, đều không có tiếng súng vang lên.

Rốt cuộc Vũ Văn Bân cũng đã cảm thấy chuyện không thích hợp, dựa theo xác suất toán học, xác suất tử vong một phần sáu, Dương Chấn có thể kiên trì đến bây giờ cũng không khỏi quá may mắn rồi đó chứ? “Cây súng có vấn đề” Anh ta bỗng nhiên nghĩ đến loại khả năng này.

“Chờ đã”

Trong lúc Dương Chẩn đang tiếp tục nổ súng, Vũ Văn Bân bỗng nhiên quát một tiếng kêu dừng lại, lại tiếp tục tăng thêm một viên đạn cho cây súng. Sáu rãnh đạn, bây giờ có hai viên đạn, tỷ lệ tử vong chỉ là một phần ba.

“Tao có muốn xem xem bây giờ vận may của mày còn có thể duy trì được bao lâu nữa?” Vũ Văn Bân hào hứng cười nói.

Bình Luận (0)
Comment