Chàng Rể Chiến Thần

Chương 546

CHƯƠNG 546: CHÚNG TA NÓI CHUYỆN

Dương Chấn rất lo lắng, dù sao chỗ này cũng là Yên Đô, hơn nữa người mà mình đắc tội cũng chả có ít.

Lần này đến Yên Đô, bởi vì Dương Chấn cùng Tần Nhã đến, cho nên cũng không có đưa Tiền Bưu, người mà bình thường luôn âm thầm bảo vệ cho Tần Nhã theo.

Chính vào lúc Dương Chấn đã bắt đầu phát động các mối quan hệ tìm kiếm Tần Nhã thì Tần Nhã đang rời khỏi khách sạn lớn ở Yên Đô, nói tạm biệt với vài nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp đẽ.

Tối nay ở khách sạn lớn của Yên Đô, nhà họ Ngải tổ chức một buổi triển lãm, Tần Nhã đặc biệt đến tham gia, chính là để mở thị trường cho tập đoàn Tam Hoà ở Yên Đô.

Có thể nói, thu hoạch tối nay không nhỏ, cô đã quen biết với rất nhiều nhà xí nghiệp nổi tiếng.

Chính vào lúc này, một chiếc Rolls-Royce bản dài chầm chậm ngừng lại ở bên cạnh của Tần Nhã.

“Chào cô Tần, ông chủ của chúng tôi cho mời!”

Một người đàn ông trung niên mặc đồ vest bước xuống từ ghế lái phụ, đi thẳng đến bên cạnh Tần Nhã, làm một động tác mời.

Mi tâm Tần Nhã khẽ nhíu, nhìn vào bên trong xe một cái, chỉ là không nhìn thấy gì cả.

Muộn như vậy rồi, cô đương nhiên sẽ không tuỳ tiện lên xe của người khác, hơn nữa còn là một chiếc xe sang trị giá vài tỷ nữa.

“Xin lỗi, tôi phải về nhà rồi!”

Tần Nhã nhàn nhạt nói, sau đó đi ngang qua người trung niên, định rời đi.

“Cô Tần, cô đừng sợ, ông chủ chúng tôi không có ác ý.”

Người trung niên lập tức sốt sắng, vội vàng tiến lên trước chặn đường đi của Tần Nhã.

Tần Nhã nhíu mày, trên mặt rõ ràng hiện lên vài phần không vui: “Tôi không có hứng với ông chủ của các người!”

Bề mặt cô rất phẫn nộ, nhưng nội tâm vô cùng hoảng loạn.

Hôm nay vừa đến Yên Đô, cô đã thăm hỏi rất nhiều nhà xí nghiệp, gọi quá nhiều điện thoại, bây giờ pin điện thoại đã dùng hết, đã tự động tắt nguồn rồi.

Ai mà biết ông chủ bên trong chiếc xe sang này là người nào chứ.

Bây giờ có muốn gọi cho Dương Chấn, cũng không thể.

“Cô Tần!”

Lúc người trung niên đang định giải thích thì một thân ảnh trung niên bước ra từ trong xe, gọi Tần Nhã một tiếng.

Khi Tần Nhã nhìn thấy khuôn mặt người trung niên thì sắc mặt khẽ thay đổi.

Bởi vì cô biết, đối phương là gia chủ của gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Cao Dương, cũng chính là ba của Dương Chấn.

Chính vào lúc Tần Nhã kinh ngạc thì Vũ Văn Cao Dương cũng nhìn sang Tần Nhã với vẻ nhu hoà.

“Tôi muốn nói chuyện với cô, cô thấy có được không?”

Vũ Văn Cao Dương đột nhiên mở miệng, trong thanh âm tràn đầy sự hiền từ.

Tần Nhã đột nhiên có chút căng thẳng, đây dù sao cũng là lần đầu tiên cô gặp ba chồng.

Chỉ là, cô rất rõ sự căm hận của Dương Chấn đối với gia tộc Vũ Văn, nên không muốn có tiếp xúc với Vũ Văn Cao Dương.

Chính vào lúc Tần Nhã đang do dự thì Vũ Văn Cao Dương mỉm cười nói: “Cô đừng lo lắng, tôi chỉ là muốn trò chuyện với cô thôi.”

“Vậy được!”

Tần Nhã không do dự nữa, cô đã ý thức ra có rất nhiều ánh mắt chấn kinh từ xung quanh đang nhìn tới, liền vội vàng theo Vũ Văn Cao Dương lên xe.

“Cô Tần muốn đi đâu? Tôi thuận tiện đưa cô qua đó.”

Vũ Văn Cao Dương mỉm cười hỏi.

“Long Cẩm Uyển!”

Tần Nhã nói ra nhà của cô và Dương Chấn ở Yên Đô.

Chiếc xe chầm chậm lái đi, từ khách sạn Yên Đô đến khu biệt thự Long Cẩm Uyển, khoảng chừng nửa tiếng đi xe.

Vũ Văn Cao Dương vốn không có vội nói chuyện về Dương Chấn với Tần Nhã, mà hỏi thăm Tần Nhã trước.

“Kêu cô Tần thì xa cách quá, tôi có thể kêu cô là Nhã không?”

Vũ Văn Cao Dương đột nhiên hỏi.

Tần Nhã nhìn ra sự chờ mong trong ánh mắt của Vũ Văn Cao Dương, có chút không nỡ từ chối, thế là gật đầu: “Dạ được!”

Được sự đồng ý của Tần Nhã, trên mặt Vũ Văn Cao Dương rõ ràng có chút kích động, chỉ là đã được ông ta che giấu rất tốt.

“Tôi nghe nói, lần này cô đến Yên Đô là muốn mở thị trường của Tập đoàn Tam Hoà ở Yên Đô?” Vũ Văn Cao Dương lại hỏi.

Tần Nhã gật đầu: “Tập đoàn Tam Hoà là một tay tôi sáng lập lên, giống như con của tôi vậy, tôi muốn khiến tập đoàn Tam Hoà trở thành xí nghiệp hàng đầu thế giới.”

“Không tệ, có chí hướng!” Vũ Văn Cao Dương tán dương mà gật gật đầu.

Vũ Văn Cao Dương ngừng lại một hồi, rồi lại nói: “Nếu như cô không ngại thì tôi có thể giao một số hạng mục của gia tộc Vũ Văn cho tập đoàn Tam Hoà làm, có lẽ sẽ có thể khiến cô nhanh chóng trụ vững ở Yên Đô hơn.”

Tần Nhã đương nhiên là muốn nhanh chóng khiến tập đoàn Tam Hoà đứng vững ở Yên Đô rồi, nhưng cô cũng rõ mối quan hệ của Dương Chấn với Vũ Văn Cao Dương, cô mỉm cười lắc đầu: “Cảm ơn chú Vũ Văn, tôi chỉ muốn dựa vào thực lực của mình để phát triển tập đoàn Tam Hoà thôi.”

Vũ Văn Cao Dương cười cười: “Mối quan hệ cũng là một phần của thực lực, đặc biệt là trong thương nghiệp, không có mạng lưới quan hệ thì rất khó bước đi.”

Tần Nhã không tiện trực tiếp từ chối, mà mỉm cười ứng phó: “Nếu như có cần thì tôi sẽ tìm chú Vũ Văn.”

Chiếc xe lái nhanh suốt đường, hai người không nói gì nữa.

Tần Nhã luôn ngồi thẳng, nội tâm vô cùng thấp thỏm.

Dù sao người đàn ông trước mắt đây cũng là gia chủ của gia tộc Vũ Văn, một trong Yên Đô Bát Môn.

Ngoại trừ thân phận này ra thì còn là ba chồng trên danh nghĩa của cô nữa.

Bất kể mối quan hệ của Dương Chấn và gia tộc Vũ Văn hiện tại như thế nào, nhưng Dương Chấn là huyết mạch của gia tộc Vũ Văn cũng là sự thật, không cách nào thay đổi.

Cũng may Vũ Văn Cao Dương vốn không có làm khó cô, chỉ tuỳ ý lải nhải chuyện trong nhà với cô.

Rất nhanh đã đến cửa khu biệt thự Long Cẩm Uyển, Vũ Văn Cao Dương hỏi: “Các người sống ở căn biệt thự nào, chúng tôi đưa cô vào.”

Tần Nhã vội vàng lắc đầu: “Tôi xuống xe ở đây là được rồi, cảm ơn chú Vũ Văn.”

Cô lên xe của Vũ Văn Cao Dương, là bởi vì Vũ Văn Cao Dương là trưởng bối, nhưng nếu như để Dương Chấn nhìn thấy Vũ Văn Cao Dương, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Vũ Văn Cao Dương như nhìn ra được suy nghĩ của Tần Nhã, khẽ mỉm cười: “Không sao, cô có thể nói với Dương Chấn về chuyện chúng ta gặp nhau.”

Tần Nhã có chút lúng túng, lúc này cửa xe được người bên ngoài mở ra, Tần Nhã bước xuống.

“Chú Vũ Văn, vậy tôi đi trước đây!” Tần Nhã chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi.

“Đây là số điện thoại của tôi, nếu cần tôi giúp thì cứ liên hệ tôi.”

Vũ Văn Cao Dương mỉm cười mà lấy ra một tấm danh thiếp chỉ có số điện thoại di động, đưa cho Tần Nhã.

Tần Nhã vừa định nhận lấy thì chính vào lúc này, một thân ảnh đột ngột đi tới, tiện tay cầm lấy danh thiếp của Vũ Văn Cao Dương, sau đó trực tiếp vo lại một cục, búng vào thùng rác ở bên cạnh.

“Bà xã của tôi, bất kỳ lúc nào cũng không cần sự giúp đỡ của ông.”

Một thanh âm lạnh nhạt vang lên.

Người đến chính là Dương Chấn, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Cao Dương, sau đó kéo tay Tần Nhã đi vào bên trong.

Dương Chấn vốn định chiều hôm nay sẽ đích thân đến gia tộc Vũ Văn một chuyến, chỉ vì chuyện nhà họ Ngải mà bị lỡ rồi, cho nên mới chưa đi.

Không ngờ, Vũ Văn Cao Dương đã tự mình tới.

Chỉ là Tần Nhã còn ở bên cạnh, anh không muốn Tần Nhã nhìn thấy tranh đấu của anh với Vũ Văn Cao Dương.

“Dương Chấn, con không muốn gặp ba như vậy sao?”

Vũ Văn Cao Dương đột nhiên mở miệng hỏi với bóng lưng của Dương Chấn, trong thanh âm mang theo vài phần khẩn cầu.

Lúc này, Tần Nhã cũng vô cùng lo lắng, cô vốn không muốn nói với Dương Chấn là Vũ Văn Cao Dương đưa cô về, nhưng không ngờ lại bị Dương Chấn bắt gặp rồi.

Bước chân của Dương Chấn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn sang Tần Nhã, Tần Nhã tưởng Dương Chấn muốn trách cứ mình, nên có chút lo lắng.

“Bà xã, em về nhà trước đi, anh có chút chuyện muốn nói với ông ta.” Dương Chấn đột nhiên nói.

Thấy Dương Chấn không có trách mình, Tần Nhã lúc này mới thầm thở phào ra một hơi, nhìn về phía Vũ Văn Cao Dương một cái, rồi nói với Dương Chấn: “Đừng lâu quá đó.”

Dương Chấn gật đầu, nhìn Tần Nhã đi rồi, anh mới đi về phía Vũ Văn Cao Dương.

Bình Luận (0)
Comment