Dương Thanh vừa mới dặn dò phải chú ý sự an toàn của giáo sư Đỗ, chưa tới một phút sau đã nhận được tin bà ấy bị thương.
Lạc Bân rất áy náy nhưng hiện giờ không phải lúc giải thích, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chủ tịch, bây giờ tôi sẽ tới bệnh viện!”
“Tôi đi với ông!”
Dương Thanh cũng đi theo, đồng thời gọi điện thoại: “Chị Lâm, một giáo sư rất quan trọng với em vừa bị thương, được đưa lên xe cấp cứu rồi…”
“Chị tới bệnh viện ngay đây”.
Dương Thanh chưa kịp nói hết câu, Ngải Lâm đã nói.
Ngải Lâm là chuyên gia y học đỉnh cao, không chỉ giỏi chuyên môn mà còn quen biết rất nhiều chuyên gia nổi tiếng khác.
Có cô ấy ra mặt, nhất định giáo sư Đỗ sẽ không sao.
“Xin lỗi cậu Thanh, tại tôi không bảo vệ tốt giáo sư Đỗ”.
Trêи đường tới bệnh viện, Lạc Bân mới lên tiếng nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Không trách ông được, cứ tới bệnh viện trước đã, làm rõ tình hình rồi nói sau”.
Giáo sư Đỗ là cô giáo của Lạc Bân, chẳng khác gì bố mẹ ông ta. Hơn nữa ông ta còn là người giới thiệu bà ấy phụ trách thiết kế Thành Cửu Châu.
Bây giờ bà ấy gặp chuyện, Lạc Bân là người khó chịu nhất.
Hai mươi phút sau, bọn họ đã tới Viện y học Yến Đô.
“Chủ tịch Thanh! Sếp Lạc!”
Dương Thanh và Lạc Bân vừa chạy tới phòng cấp cứu đã gặp một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, chính là quản lý phụ trách dự án Thành Cửu Châu.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên giáo sư Đỗ lại phải đi cấp cứu?”, Lạc Bân trầm giọng hỏi.
“Vừa nãy có một nhóm người tới công trường, đánh mấy công nhân ép chúng tôi đình công”.
“Giáo sư Đỗ tức giận nhé lại động tay động chân”.
“Mấy vệ sĩ của giáo sư Đỗ đều bị đánh gãy tay gãy chân, bây giờ cũng đang nằm viện”.
Quản lý dự án vội vàng báo cáo. Mặt ông ta sưng vù, quần áo lấm lem bụi đất, rõ ràng cũng bị đánh.
“Bọn họ là ai?”, Lạc Bân nghiến răng hỏi.
Quản lý dự án lắc đầu: “Không biết, chỉ thấy cổ bọn họ đều xăm một hình chữ thập chết chóc”.
Trong mắt Lạc Bân lóe lên tia kinh ngạc, vẻ mặt hoảng sợ.
“Ông biết là ai à?”, Dương Thanh hỏi.
Lạc Bân gật đầu đáp: “Người của club Hoàng Kim”.
“Club Hoàng Kim?”
Dương Thanh nhíu mày, dần hiểu ra tại sao những người kia lại ngăn cản việc xây dựng Thành Cửu Châu.
Lần trước anh đưa giáo sư Đỗ tới mảnh đất ở ngoại ô phía Nam đã gặp phải Tào Huy. Anh ta còn muốn mua lại mảnh đất đó.
Chỉ là bị Dương Thanh từ chối. Tối hôm qua ở club Hoàng Kim cũng bị Tào Huy cản trở.
Kết quả Tào Huy bị Dương Thanh xách cổ như con gà ném ra ngoài trước mặt mọi người, lập tức ngất xỉu.
Nếu không phải Dương Thanh không muốn trở mặt với Vương tộc, Tào Huy đã biến thành một cái xác rồi.
Anh không ngờ mình tha cho người nhà họ Tào, bọn họ lại không buông tha cho anh.
“Tốt nhất các người hãy cầu nguyện giáo sư Đỗ không sao đi. Nếu không tôi sẽ khiến cả nhà họ Tào chôn cùng!”
Dương Thanh nhắm mắt lại, sát khí bừng bừng. Lạc Bân đứng gần nhất thấy lạnh cả người, vô thức lùi ra sau mấy bước, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
“Chủ tịch, cậu biết đối phương là ai rồi à?”
Một lúc sau, Lạc Bân mới bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi.
Dương Thanh hỏi ngược lại: “Còn nhớ những người chúng ta gặp phải khi đưa giáo sư Đỗ tới mảnh đất ở ngoại ô phía Nam không?”
Lạc Bân gật đầu, kinh ngạc nói: “Cái tên Tào Huy người của Vương tộc cầm đầu sao?”
Dương Thanh trầm giọng nói: “Club Hoàng Kim chính là sản nghiệp nhà họ Tào, đang do Tào Huy phụ trách”.
“Thì ra là cậu ta!”, Lạc Bân nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng nghĩ tới xuất thân Vương tộc của đối phương, ông ta lại lo lắng hỏi: “Chủ tịch, liệu dự án Thành Cửu Châu có bị cản trở không?”
Dương Thanh lắc đầu cười lạnh: “Một kẻ đời sau của Vương tộc mà thôi. Cho dù chủ của Vương tộc tới cũng không cản nổi việc xây dựng Thành Cửu Châu!”
Lạc Bân nhìn chằm chằm Dương Thanh. Dù gặp phải kẻ địch hùng mạnh tới mức nào, dường như Dương Thanh chưa bao giờ lo lắng.
Nhưng lần này là người của Vương tộc, liệu Dương Thanh còn có thể dễ dàng giải quyết như những lần trước được không?
“Tôi sẽ trả thù cho giáo sư Đỗ. Ông cứ tập trung phụ trách tập đoàn Nhạn Thanh là được”, Dương Thanh dặn dò.
“Vâng thưa chủ tịch!”
Lạc Bân vội đáp.
“Bà nội tôi sao rồi?”
Đúng lúc này, một giọng nói nức nở vang lên, ngay sau đó có ba người cuống quít chạy tới.
Người lên tiếng là cô gái trẻ tuổi chạy đằng trước, sau lưng là một đôi nam nữ trung niên.
Gương mặt người đàn ông trung niên có vài nét giống giáo sư Đỗ, thân phận của đối phương rất dễ đoán.
“Tiểu Duyệt, giáo sư Đỗ vẫn đang ở trong”.
“Tôi nghĩ chắc hẳn ông cũng không mong muốn mẹ tôi bị thương. Chuyện đã rồi, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện bà ấy qua khỏi. Ông cũng đừng quá tự trách”.
Không hổ là người trong nhà gia giáo, quả nhiên rất hiểu lòng người.
Lạc Bân lại càng hổ thẹn, đỏ bừng hai mắt: “Cảm ơn!”
“Chàng trai này là?”
Dường như Bàng Dũng không muốn Lạc Bân quá tự trách, cố ý nói sang chuyện khác, hỏi về Dương Thanh.
“Cậu ấy chính là chủ tịch Thanh của tập đoàn Nhạn Thanh”, Lạc Bân vội vàng giới thiệu.
Bàng Dũng mỉm cười, chủ động đi lên bắt tay với Dương Thanh: “Thì ra cậu chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, rất hân hạnh!”
Dương Thanh đang định đưa tay ra bắt lại bị một bóng người trẻ tuổi ngăn lại.
Bàng Tiểu Duyệt tức giận nói: “Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh thì phải chịu trách nhiệm với bà nội tôi!”
“Nếu bà nội tôi không sao thì dễ nói. Nhưng nếu bà có chuyện bất trắc, tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Bàng Tiểu Duyệt nước mắt giàn giụa, giận dữ nhìn Dương Thanh.
- ---------------------------