“Tiết Nguyên Bá?"
Nghe Hàn Khiếu Thiên báo cáo, Dương Thanh cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Hàn Khiếu Thiên nói: "Chủ nhà họ Tiết có cả thảy ba người con trai, Tiết Nguyên Bá là người con út. Người ta nói rằng ông ta có sức mạnh phi thường, thực lực vô cùng mạnh mẽ”.
"Những thành viên nhánh chính của nhà họ Tiết khi ra ngoài thường mang theo rất nhiều cao thủ, nhưng khi Tiết Nguyên Bá ra ngoài, ông ta luôn chỉ mang theo một hộ vệ riêng”.
"Thậm chí còn có tin đồn rằng chủ nhà họ Tiết thích Tiết Nguyên Bá nhất, thậm chí còn muốn truyền lại vị trí chủ gia tộc cho ông ta”.
Cuối cùng Dương Thanh cũng hiểu được địa vị của Tiết Nguyên Bá trong nhà họ Tiết.
Một thành viên thuộc nhánh chính được trọng vọng của nhà họ Tiết, bản thân có sức mạnh, loại người này quả thực được đánh giá cao trong top những nhà giàu có bậc nhất.
"Được rồi, tôi hiểu rồi”.
Dương Thanh dửng dưng đáp lại.
Tiết Nguyên Bá dù mạnh đến đâu cũng không thể là đối thủ của anh, chưa kể Tiết Nguyên Bá cũng chỉ là một người con trai được chủ nhà họ Tiết coi trọng, cho dù là chính chủ nhà họ Tiết ra mặt, lão ta cũng không dám hỗn xược trước mặt Dương Thanh.
Tại sân bay quốc tế Giang Hải, một máy bay Boeing 747 từ từ hạ cánh.
Chẳng mấy chốc, một thân hình vạm vỡ bước ra khỏi sân bay.
Lúc này, ở lối ra của sân bay, một chiếc Rolls Royce phiên bản kéo dài màu đen đang đậu.
"Bố!"
Tiết Khải cứ nhìn chằm chằm vào lối ra, thấy người đàn ông vạm vỡ bước ra liền vội vàng tiến lên đón.
Người đàn ông vạm vỡ cao hai mét, thân thể vô cùng cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn.
Ngay cả lực sĩ hàng đầu thế giới cũng chỉ giống như một nhân vật bé nhỏ trước mặt ông ta.
Ông ta không phải ai khác, mà chính là con trai út của chủ gia tộc nhà họ Tiết, Tiết Nguyên Bá.
Sau khi cả nhóm lên xe, Tiết Nguyên Bá mới hỏi: "Vẫn chưa có tin tức gì về thằng Minh à?"
Tiết Khải gật đầu và nói với vẻ tự trách mình: "Nếu con có thể quan tâm đến em Minh nhiều hơn thì chuyện này đã không xảy ra”.
"Hừ, còn chưa tìm được em con, con tự trách gì chứ?"
Tiết Nguyên Bá nói với vẻ đầy giận dữ, sau đó ông ta hỏi: "Đã lấy được ba tỉnh phía Tây chưa?”
Ba tỉnh Giang Bình và Nam Dương cũng như Đông Lan, là ba tỉnh cực Tây của Chiêu Châu.
Tiết Khải lắc đầu: "Đã thuận lợi lấy được Nam Dương và Đông Lan, nhưng Giang Bình có chút khó khăn”.
"Ồ?"
Tiết Nguyên Bá nói: "Là vì gặp phải người của Vương tộc khác sao?”
Tiết Khải lắc đầu: "Con gặp phải một tên khó nhai. Đối phương còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi bảy tuổi. Cậu ta là con trai bị bỏ rơi của nhà họ Vũ Văn thuộc tám gia tộc lớn ở Yến Đô. Cậu ta đã biến mất cách đây năm năm và mới xuất hiện trở lại vào nửa năm trước".
"Nhưng điều khiến con khó hiểu là trong năm năm kể từ khi cậu ta biến mất, không thể điều tra được bất cứ một thông tin nào”.
"Hơn nữa, cậu ta còn sở hữu võ công siêu phàm, từng vô địch tại đại hội võ thuật hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, được mệnh danh là ‘Vua Giang Nam’”.
Tiết Nguyên Bá ban đầu rất khinh thường người thanh niên mà Tiết Khải nói, nhưng khi biết đối phương đã biến mất năm năm, hơn nữa không tìm được bất kỳ thông tin nào trong năm năm đó, sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Bố, có phải bố biết cậu ta là ai không?”, Tiết Khải vội hỏi.
Tiết Nguyên Bá nghiêm nghị nói: “Loại người thiếu hồ sơ trong mấy năm này, rất có thể là một cao thủ đã bước ra khỏi chiến trường”.
"Chiến trường?"
Tiết Khải chợt biến sắc, ngay sau đó anh ta như hiểu ra: "Con hiểu rồi! Thảo nào cậu ta biến mất năm năm mà không có tin tức gì. Chỉ khi thân phận cậu ta thuộc vào loại cơ mật thì hồ sơ mới trống trơn như vậy”.
Tiết Nguyên Bá gật đầu nói: "Người được che giấu thân phận như vậy chắc chắn có lai lịch không nhỏ. Căn cứ vào miêu tả của con về cậu ta, đối phương rất có thể là một trong số ít người thân cận với bốn Tướng quân”.
Tiết Khải đờ đẫn cả ra khi nghe đến danh hiệu Tướng quân.
Thân là thế hệ sau của Vương tộc, sao anh ta có thể không biết đến cái danh Tướng quân kia chứ?
Chiêu Châu có tổng cộng bốn biên giới lớn, mỗi biên giới đều có một Tướng quân trấn giữ.
Ngay cả chủ Hoàng tộc hay Vương tộc cũng đều phải kính cẩn trước mặt Tướng quân.
Vì dù sao, bất kỳ một vị Tướng quân nào cũng đều nắm trong tay quyền lực khiến người ta vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
Cho dù chỉ nói riêng sức mạnh của chính bản thân Tướng quân thôi, khắp Chiêu Châu cũng không có mấy ai có thể làm họ bị thương được.
"Bố, nếu cậu ta thật sự là người vô cùng thân cận với Tướng quân thì chúng ta phải làm sao?”
Tiết Khải hỏi.
Đẳng cấp của Tướng quân không phải là thứ mà anh ta có tư cách để tiếp xúc.
Cho dù Dương Thanh chỉ là một người thân cận với Tướng quân thì thân phận của Dương Thanh cũng có thể so sánh với một vị hoàng tử hoặc một vị vương tử.
Nó tương đương với cấp bậc của bố anh ta.
Dù không muốn thừa nhận nhưng xét từ những thông tin mà anh ta có được hiện giờ cùng suy đoán của Tiết Nguyên Bá, rất có thể Dương Thanh là người bên cạnh Tướng quân.
"Hừ!"
Tiết Nguyên Bá lạnh lùng nói: "Cho dù cậu ta thực sự là người bên cạnh Tướng quân cũng không thể ngăn cản quyết tâm kiểm soát ba tỉnh phía Tây của nhà họ Tiết chúng ta!"
"Chỉ cần kiểm soát được ba tỉnh phía Tây, nhà họ Tiết sẽ có thể vào lại hàng ngũ Hoàng tộc”.
"Hơn nữa, cho dù Dương Thanh là người ở bên cạnh Tướng quân thì cũng đã là chuyện quá khứ rồi. Bốn biên giới có kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt. Nếu cậu ta đã rời đi, vậy thì cũng không liên quan gì đến bốn biên giới đó nữa”.
"Cho dù bố có giết chết Dương Thanh, chỉ cần che giấu thật tốt thì sẽ không bị Tướng quân phát hiện ra”.
Sau khi nghe Tiết Nguyên Bá nói, mắt Tiết Khải đột nhiên sáng lên.
Đúng! Cho dù Dương Thanh từng là người bên cạnh Tướng quân, nhưng hiện tại cậu ta đã rời khỏi bốn biên giới, tương đương với việc không còn liên quan gì đến bốn biên giới đó nữa.
"Bây giờ con hãy triệu tập năm gia tộc giàu có bậc nhất ở Giang Bình lại. Bố muốn xem xem ai dám chống đối với nhà họ Tiết chúng ta!”
Tiết Nguyên Bá nói.
“Vâng, con sẽ thu xếp ngay!”, Tiết Khải lập tức bắt tay vào thu xếp.
Chẳng bao lâu, năm gia tộc giàu có hàng đầu của Giang Bình lần lượt nhận được lời mời từ nhà họ Tiết.
"Cậu Thanh, nhà họ Tiết đã mời năm chủ gia tộc giàu có hàng đầu của Giang Bình cùng họp mặt, e rằng lại sắp có bữa tiệc bẫy đây!”
Ngay sau khi Quan Chính Sơn nhận được thư mời, ông ta đã gọi lại cho Dương Thanh.
Dương Thanh là người duy nhất không thuộc năm gia tộc giàu có hàng đầu của Giang Bình, nhưng lại nhận được thư mời từ nhà họ Tiết.
"Nếu như đối phương đã nhiệt tình mời mọc như thế, vậy chúng ta cứ đến đó là được!”
Dương Thanh cầm trong tay một lá thư mời, trong mắt lóe lên một ánh nhìn sắc bén.
Anh đâu thể không biết đây chính là một bữa tiệc có cạm bẫy?
Nhưng một bữa tiệc bẫy của con cháu đời sau của Vương tộc có gì đáng sợ chứ?
"Cậu Thanh, cậu thực sự muốn đến cuộc hẹn sao?"
Quan Chính Sơn vô cùng sửng sốt, ông ta vội vàng thuyết phục: "Cậu Thanh, vốn dĩ chúng ta cũng định đến Yến Đô. Hay là nhường Giang Bình lại cho nhà họ Tiết đi!”
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Nếu sợ, ông có thể lựa chọn không đi!"
Nói rồi Dương Thanh cúp luôn điện thoại.
Sự hèn nhát của Quan Chính Sơn khiến anh cảm thấy hơi tức giận.
Quan Chính Sơn bị Dương Thanh cúp điện thoại như vậy, mặt đột nhiên biến sắc, vẻ mặt đầy hoảng sợ, đương nhiên ông ta nghe ra được sự phẫn nộ trong lời nói của Dương Thanh.
Quan Chính Sơn không dám lơ là, liền gọi lại ngay cho Dương Thanh: "Cậu Thanh, tối nay tôi sẽ đi cùng cậu, cho dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không chùn bước!” . Bạn có biết trang truyện [ trùmtru yện.ne t ]
“Ông cứ yên tâm đi. Có tôi ở đây, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa thì tôi cũng sẽ rút đao, dập lửa cho ông!”, Dương Thanh dửng dưng nói.
Bảy giờ tối, Dương Thanh một mình lái xe đến khách sạn Long Hòa.
Điểm hẹn họp mặt của nhà họ Tiết chính là ở đây.
- ---------------------------