Xế chiều hôm đó, Dương Thanh đang ở văn phòng trêи tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, các gia tộc đứng đầu Yến Đô ngoại trừ nhà họ Hoàng và nhà họ Tôn thi nhau tìm đến.
“Chủ tịch, trừ nhà họ Hoàng và nhà họ Tôn, các gia tộc khác đều chuyển khoản cho tập đoàn mười tỷ!”
Chuyện ở khách sạn Đế Đô không được truyền ra ngoài, Lạc Bân cũng không biết gì.
Anh cau mày hỏi: “Nhà họ Tôn chưa chuyển khoản sao?”
Nhà họ Hoàng đứng về phía anh ngay từ đầu đương nhiên không phải bồi thường. Nhưng Long Đằng đã nói nhà họ Tôn phải bồi thường hai mươi tỷ.
Tôn Húc vốn nhát gan sợ phiền phức, không thể không nghe lời.
Lạc Bân đáp.
Dương Thanh im lặng một lúc, ánh mắt lạnh hẳn xuống: “Xem ra nhà họ Tôn tìm được chỗ dựa mới rồi”.
Phần lớn sản nghiệp của nhà họ Tôn đều ở Yến Đô, muốn di dời hết phải mất một khoảng thời gian dài.
Vậy nên Tôn Húc không thể không bồi thường.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao sáu trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đều gửi cho tập đoàn chúng ta mười tỷ?”
Lạc Bân vẫn chưa hết kinh ngạc. Tài khoản tập đoàn đột nhiên nhiều hơn sáu mươi tỷ, đây là một khoản tiền khổng lồ.
Lạc Bân nghe vậy sợ ngây người. Dương Thanh nói số tiền khổng lồ ấy là tiền bồi thường.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh reo lên, là số lạ.
Giọng nói của Long Đằng. Dương Thanh cười đáp: “Anh đấy à! Anh nói gì vậy, chúng ta là anh em, thất vọng cái gì chứ?”
“Em trai nói đúng, nhưng mà quả thật là do anh không giúp em tốt, nhất định phải giải thích rõ ràng với em”.
“Chắc em biết sau lưng club Hoàng Kim chính là Vương tộc họ Tào. Tuy anh là người Hoàng tộc họ Long nhưng đã bị đuổi đi, không thể sánh bằng dòng chính Vương tộc”.
“Tào Huy sợ chuyện này lộ ra sẽ bị nhà họ Tào trừng phạt nên không dám báo cáo”.
“Nhưng ba ngày trước, không biết làm thế nào mà nhà họ Tào biết được, nghe nói rất tức giận, lập tức phái người của nhánh ba tới Yến Đô. Còn Tào Huy chắc là bị gọi về chịu phạt rồi”.