*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sao Dương Thanh có thể tin tưởng Quỷ Kiến Sầu thực sự muốn đi theo mình chứ?
Hiện giờ anh chỉ muốn giết sạch người của nhà họ Tiết.
Quỷ Kiến Sầu không hề e ngại nhìn Dương Thanh nói: “Đương nhiên tôi có tư cách!”
“Dựa vào việc tôi có thể cứu vợ cậu ra và trợ giúp cậu đối phó nhà họ Tiết”.
“Nếu cậu không tin, tôi có thể ký giấy cam kết chỉ trung thành với cậu trước”.
Dương Thanh nói: “Được thôi! Cứ cho tôi một bản cam kết trước đi!”
“Được!”
Quỷ Kiến Sầu không hề do dự lập tức đồng ý, còn nói: “Nhưng tôi nghĩ hiện giờ quan trọng nhất là phải cứu vợ cậu ra”.
“Còn về giấy cam kết có thể đợi cứu người xong rồi nói tiếp”.
Lần này đến cả Dương Thanh cũng sững sờ.
Anh chỉ tùy tiện nói vậy, không ngờ ông ta lại sảng kɧօáϊ đồng ý, giống như một bản cam kết chẳng đáng là bao.
“Ông nói có thể cứu vợ tôi ra. Vậy thì cứ cứu người trước đi, chuyện còn lại nói sau”.
Dương Thanh không hề hứa hẹn sẽ cho Quỷ Kiến Sầu đi theo mình.
Không phải Dương Thanh không muốn thu nhận cao thủ như vậy, mà là ông ta quá nguy hiểm. Tạm thời anh không thể xác nhận rốt cuộc ông ta có phải gián điệp nhà họ Tiết phái tới hay không.
Tuy trông có vẻ không giống nhưng vẫn đáng để hoài nghi.
“Anh Thanh, sao anh lại tin lời ông ta?”
Mã Siêu hốt hoảng nói.
Dương Thanh cau mày: “Tôi tự biết nên làm thế nào”.
Nghe vậy, Mã Siêu không khuyên anh nữa.
“Cậu Thanh, việc này không nên chậm trễ. Bây giờ chúng ta đi cứu vợ cậu luôn được không?”
Quỷ Kiến Sầu đề nghị.
“Đi!”
Dương Thanh đáp.
Cho dù biết phía trước là hố lửa, chỉ cần có thể cứu được Tần Thanh Tâm, anh sẽ không chần chừ nhảy vào.
“Cậu đừng lo, hiện giờ vợ cậu rất an toàn. Trước khi mặt trời mọc, cô ấy sẽ không có việc gì”.
Trêи đường đi cứu Tần Thanh Tâm, Quỷ Kiến Sầu thấy Dương Thanh lo lắng bèn nói.
Dương Thanh cau mày nhìn ông ta: “Rốt cuộc Tiết Nguyên Cát đang giở trò gì?”
“Ông ta muốn thuần phục cậu!”
Quỷ Kiến Sầu nói xong lập tức bật cười: “Nhưng ông ta vốn không biết người lần này ông ta muốn thuần phục là ai”.
“Thuần phục tôi?”
Dương Thanh cảm thấy rất kỳ quái.
Dưới gầm trời này, ai dám nói có thể thuần phục được anh?
Một đứa con cháu của Vương tộc cũng dám phát ngôn bừa bãi?
“Tiết Nguyên Cát rất ngạo mạn, nhưng ông ta đã nhìn trúng ai thì người đó chỉ có chết hoặc bị thuần phục”.
Dương Thanh thấy mờ mịt. Mặt của Quỷ Kiến Sầu bị hủy hoại nghiêm trọng, không nhìn ra được tuổi tác, chỉ có một đầu tóc trắng khiến anh tưởng ông ta rất lớn tuổi.
Nào ngờ Quỷ Kiến Sầu cũng rất biết đùa, không hề giống một ông già lớn tuổi.
Bây giờ nghe Quỷ Kiến Sầu nói thế cũng thấy hứng thú.
Đến cả Mã Siêu cũng tò mò nghe ngóng.
Quỷ Kiến Sầu nói tiếp: “Nghe đồn Yến Đô từng được gọi là Đế Thành. Khi đó vẫn còn chín Hoàng tộc chia nhau cai quản chín châu vực lớn. Duy nhất Yến Đô không thuộc về châu vực nào nhưng lại có thể dẫn đầu chín châu vực lớn”.
“Cũng từ lúc đó, Yến Đô vẫn luôn độc lập với bốn biên giới và chín châu vực lớn. Không một Hoàng tộc nào dám ngấp nghé vùng đất này”.
“Nhưng thời gian trôi đi, ngày càng có nhiều Hoàng tộc mơ ước có được Yến Đô”.
“Cho đến một ngày, năm trong chín Hoàng tộc âm thầm bàn bạc, quyết định liên thủ khống chế Yến Đô rồi mới quyết định chủ nhân mới của Yến Đô”.
“Đáng buồn là năm Hoàng tộc dẫn một triệu quân tới tấn công Yến Đô thì người đó xuất hiện, tức giận dùng sức một người trấn áp cả năm Hoàng tộc đó”.
“Người đó nể tình Hoàng tộc có cùng dòng máu với mình mới tha cho năm Hoàng tộc kia. Chính vì vậy, thế lực của năm Hoàng tộc kia bị suy yếu rất lớn, trở thành năm Vương tộc ngày nay”.
Nghe vậy, Dương Thanh hơi thất vọng. Bởi vì người đó và người anh quen biết kia không thể là cùng một người.
Người anh quen biết kia chỉ là một người trung niên.
“Người đó từng lập ra quy định, dòng chính của Hoàng tộc và Vương tộc không được đặt chân vào Yến Đô cho đến ngày Yến Đô xuất hiện một vị Vương mới”.
Quỷ Kiến Sầu nhìn Dương Thanh: “Lần này Vương tử nhà họ Tiết dám tới Yến Đô là vì nghe tin đồn có người xưng Vương ở Yến Đô”.
“Theo tôi được biết, người xưng Vương ở Yến Đô kia chính là cậu”.
- ---------------------------