Chàng Rể Chiến Thần

Chương 94

Tần Luân không muốn giết Tần Nhã mà chỉ muốn uy hiếp cô sau đó chạy trốn.

Chỉ khi trốn thoát khỏi đây, anh ta mới có cơ hội tìm cao thủ mạnh hơn để đối phó với Dương Chấn.

“Chị, cẩn thận!”

Góc của Tần Yên vừa hay có thể nhìn thấy cảnh này, cô vội hét lên.

Dương Chấn cũng không ngờ Tần Luân lại dám lấy dao ra, anh ôm Tần Nhã vào lòng.

“Phập!”

Con dao trong tay Tần Luân đâm thẳng vào ngực Dương Chấn, máu tươi lan ra trước ngực Dương Chấn như hoa hồng nở rộ, thoáng chốc nhuộm đỏ áo anh.

Thời gian như dừng lại, tất cả mọi người đều sững sờ.

Vẻ mặt Tần Luân kinh ngạc, đúng là anh ta muốn lấy mạng Dương Chấn nhưng cũng biết mình không phải đối thủ của anh, nhưng không ngờ đâm nhầm lại trúng vào Dương Chấn.

“Dương Chấn!”

“Anh rể!”

Gần như cùng một lúc, Tần Nhã và Tần Yên đều hét lên, Tần Yên lao nhanh tới như một cơn gió.

Tần Luân cũng hoàn hồn, anh ta cười phá lên như kẻ điên: “Dương Chấn, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay, hahahaha…”

Hai tia sáng lạnh lẽo chợt loé lên trong mắt Dương Chấn: “Tự tạo nghiệt không thể sống!”

Lời vừa dứt, Dương Chấn nhấc chân lên, cũng như vệ sĩ Tần Luân mới tới, cả người anh ta bay lên không trung rồi nặng nề rơi xuống một chiếc quan tài khác.

Với sức mạnh của Dương Chấn, Tần Luân đã hoàn toàn ngất xỉu ngay lúc bàn chân anh chạm vào người.

Dương Chấn rút con dao găm đang cắm vào ngực ra, ném xuống đất.

Vết thương ở mức độ này với anh mà nói chỉ là loại nhẹ, khi còn ở biên giới phía Bắc, thập tử nhất sinh, anh đã vô số lần suýt chết ở chiến trận, trên người anh đầy những vết thương khác nhau.

“Dương Chấn, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay.” Tần Nhã nhìn quần áo Dương Chấn nhuốm máu đỏ tươi mà không kìm được nước mắt.

Tần Yên cũng nước mắt đầy mặt, không đợi Dương Chấn ngăn cản đã nói: “Chị, em đi khởi động xe trước, chị dìu anh rể ra nhé.”

Nói xong Tần Yên chạy đi khởi động xe.

Dương Chấn giận nhà họ Tần nhưng đồng thời trong lòng anh cũng rất ấm áp, dù là Tần Nhã hay Tần Yên, sự hoảng loạn của hai cô lúc này có tác dụng hơn thuốc giảm đau vô số lần.

“Nhã, không cần lo lắng, vết thương nhỏ thôi, không sao đâu” Dương Chấn an ủi.

“Im miệng!” Tần Nhã bật khóc, mắng Dương Chấn: “Anh đừng nói nữa, tiết kiệm sức lực đến bệnh viện đi.”

Dương Chấn biết Tần Nhã đang lo lắng, anh vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm động, lúc này Mã Tuân cũng đã tới, nhìn vẻ mặt Dương Chấn là biết vết thương này không là gì.

“Cậu xử lý những chuyện còn lại cho tôi, lát nữa tôi sẽ đến nhà họ Tần tìm cậu.” Dương Chấn dặn dò xong thì được Tần Nhã thận trọng dìu ra xe.

Dọc đường đi, Tần Yên tăng tối đa tốc độ xe, chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện.

Hai cô gái một trái một phải dìu Dương Chấn, rất nhiều người đều nhìn anh bằng ánh mắt hâm mộ.

Sau khi bác sĩ nhìn thấy vết đâm của Dương Chấn thì không nói nên lời: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, hai người làm gì mà phải làm ầm lên thế!”

“Bị thương ngoài da? Sao có thể? Anh ấy bị đâm một dao, máu loang lổ quần áo thế này cơ mà.” Tần Nhã và Tần Yên đều tức giận, cho rằng bác sĩ đang nói nhảm.

Ở bệnh viện, bác sĩ ghét nhất là bị chất vấn, quả nhiên câu hỏi của Tần Nhã lập tức khiến bác sĩ không hài lòng: “Nếu không tin tôi thì các cô có thể đi tìm bác sĩ khác, đừng kéo dài thời gian khám chữa bệnh của bệnh nhân khác.”

Hai cô gái đang định tiếp tục quấn lấy thì Dương Chấn đã ngăn lại: “Anh thật sự không sao, Tần Luân chỉ dùng dao cứa vào da nên mới chảy nhiều máu như thế thôi.”

Anh vừa nói vừa vạch vết thương ra cho hai cô xem, vừa nãy y tá đã xử lý vết thương, bây giờ chỉ có một vết dao nông.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Nhã và Tần Yên đều thể hiện sự nghi ngờ.

“Sao có thể? Rõ ràng vừa nãy tôi thấy toàn bộ con dao đâm vào ngực anh mà.” Tần Nhã ngạc nhiên hỏi.

Dương Chấn cười: “Chắc chắn hai em nhìn nhầm rồi, con dao của Tần Luân chỉ đâm vào trong quần áo thôi chứ kỳ thực chỉ có mũi dâm cứa vào da.”

Hai cô gái hồi lâu không thể định thần lại, bọn họ luôn cảm thấy Dương Chấn có chuyện muốn giấu mình.

Khi về đến nhà, đội phá dỡ và người của cửa hàng quan tài đều đã đi, chỉ để lại một khoảng sân bừa bộn.

Một góc của tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây cũng bị đào bới, tuy vẫn có thể sống được nhưng lại ẩn chứa những nguy hiểm vô cùng lớn.

“Hai em đến công ty làm việc trước đi, anh qua nhà họ Tần một chuyến.”

Dương Chấn xuống xe xong rồi nói.

“Dương Chấn, có thể bỏ qua cho nhà họ Tần không?” Tần Nhã đột nhiên hỏi.

Những gì nhà họ Tần làm đều khiến lòng cô tan nát nhưng dù sao cô cũng lớn lên ở nhà họ Tần, cũng có một chút tình cảm với nhà họ Tần.

“Chị, nhà họ Tần đối xử với chúng ta như vậy mà chị vẫn muốn cầu xin cho họ?”

Cảm xúc của Tần Yên rất kích động: “Tối qua Tiếu Tiếu suýt nữa đã bị bắt đi, hôm nay Dương Chấn lại suýt nữa bị họ hại chết, lẽ nào chị vẫn còn tình cảm với gia tộc?”

Tần Yên không nhận ra mình đã lỡ miệng, vẻ mặt cô đầy tức giận.

Quả nhiên, Tần Nhã lập tức tái mặt khi vừa nghe thấy câu này.

Cô đột nhiên nhớ lại đêm qua Dương Chấn và Tiếu Tiếu về nhà rất muộn, và Tiếu Tiếu đang ở một mình với một người phụ nữ.

Ngoài ra Tần Yên còn đang cố gắng giúp Dương Chấn giải thích.

Tất cả những điều này đều nói lên tối qua Tiếu Tiếu đã gặp phải nguy hiểm nào đó và Dương Chấn và Tần Yên đều đang giấu cô.

“Yên, em nói tối qua Tiếu Tiếu suýt nữa bị bắt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tần Nhã nhìn thẳng Tần Yên.

Bị Tần Nhã đột nhiên hỏi tới chuyện này, Tần Yên giật mình, lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời.

“Tối qua Tiếu Tiếu suýt nữa bị bắt? Em đâu có nói thế! Chị, có phải chị nghe nhầm rồi không?” Tần Yên vội che giấu.

Hai mắt Tần Nhã đỏ hoe, cô lắc đầu: “Yên, từ nhỏ đến giờ em đều không biết nói dối, mỗi lần nói dối ánh mắt đều né tránh, em nói cho chị biết tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Yên còn định che giấu nhưng Dương Chấn lại nói: “Yên, nếu Nhã đã biết thì cứ nói sự thật cho cô ấy đi!”

Nghe Dương Chấn nói vậy Tần Yên mới thở dài một hơi, kể lại chuyện tối qua cho Tần Nhã.

Khi Tần Nhã biết Phương Ưu đến nhà trẻ lừa đưa Tiếu Tiếu đi, mặt cô đầy vẻ tức giận.

Và khi biết Tần Yên bị ép cởi quần áo ở nơi công cộng, Tần Nhã đã tức giận đến cực điểm.

“Vậy sau đó thì sao?” Tần Nhã cố gắng kìm nén cơn giận hết mức có thể.

Tần Yên cũng không rõ nên chỉ có thể nhìn về phía Dương Chấn.

Dương Chấn lại kể chuyện anh đi theo Quan Lâm Phong đến một toà biệt thự rồi tìm thấy Tiếu Tiếu và Hà Hạ đang bị ông ta giam lỏng.

Chỉ là anh không nói chuyện Phương Ưu đã bị đưa đi.

Đến giờ Tần Nhã mới biết tối qua đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, mà cô còn hiểu lầm Dương Chấn gian díu với người phụ nữ, trong lòng cô đầy tự trách.

“Chị, bây giờ chị đã biết vì sao hôm nay anh rể lại nhất định muốn giết Tần Luân chưa? Anh ấy không muốn chuyện tương tự xảy ra nữa.” Tần Yên nghiêm túc nói.

Nói xong cô lại lo lắng nhìn Dương Chấn: “Anh rể, em biết anh rất lợi hại, muốn giết Tần Luân, nhưng dù sao giết người cũng là phạm pháp, anh coi như vì chị em và Tiếu Tiếu mà tha cho Tần Luân một lần, còn nhà họ Tần, anh muốn xử lý thế nào em cũng ủng hộ anh.”

“Trước đây là chị quá ngốc, rõ ràng gia tộc đã chiếm mọi thứ của mình còn đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc, chị vẫn còn ngu ngốc thương tình bọn họ, là chị đã sai.”

Tần Nhã lúc này cũng nhìn Dương Chấn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Dương Chấn, anh xử lý những việc còn lại đi! Chỉ cần không giết người thì anh làm gì tôi cũng ủng hộ!”
Bình Luận (0)
Comment