Chàng Rể Đại Gia

Chương 1074

Lý Đại Hải điên cuồng gào thét với Lý Trường Hà trong điện thoại.



Dù sao, ông ta vốn là doanh nhân thành công hơn người, được người ta gọi là người giàu nhất Đông Hải.



Dù địa vị không cao quý bằng những thế gia kia, nhưng trong đám người bình thường, chắc chắc ông ta là người đứng đầu.



Cuộc sống của ông ta cực kì xa hoa, không cần lo chuyện thiếu ăn thiếu mặc.



Thế nên, ông ta cũng rất nuông chiều con trai mình.



Chỉ cần nói với ông ta một tiếng, miễn không đắc tội với con em của thế gia, thì muốn chơi thế nào được chơi thế đó.



Dù sao, người có tiền đương nhiên muốn hưởng thụ.



Trong quan niệm của Lý Đại Hải, có tiền mà không hưởng thụ, không bắt nạt người khác, thì tiền có ý nghĩa gì?



Nhưng ông ta không ngờ, con trai ông ta lại có ngày úp cái sọt to như vậy vào đầu ông ta.



Thực lực mạnh mẽ của đối phương vượt xa cả tưởng tượng của ông ta.



Ba phút trước, Lý Đại Hải nhận được cuộc điện thoại, giọng điệu đối phương rành mạch rõ ràng: "Lý Đại Hải, chủ tịch tập đoàn thời trang Đại Hải phải không?"



"Ông có một phút để giải tán công ty, nếu không chúng tôi sẽ ra tay ngay lập tức".



Ban đầu, ông ta còn cho rằng đối phương là kẻ đần độn.



Đùa gì thế? Bắt ông ta giải tán công ty? Trong một phút? Đối phương rốt cuộc có biết ông ta là ai, có hiểu những lời này ý gì không vậy.



Ông ta cúp máy xong vẫn tiếp tục làm việc, không hề bận tâm chuyện vừa nãy.



Một phút trôi qua, công ty ông ta đột nhiên xảy ra biến động lạ.



Đại khái là trong một phút mười giây, điện thoại của ông ta bị các cơ quan phụ trách gọi điện thoại tới dồn dập, muốn niêm phong công ty của ông ta.



Lý Đại Hải hơi bối rối.



Bình thường ông ta đút lót đều rất đúng thời hạn. Là người giàu nhất Đông Hải, dù là phòng ban nào cũng sẽ giữ chút thể diện cho ông ta.



Hôm nay sao vậy? Sao đúng thời gian này tự nhiên lại tìm ông ta gây phiền toái?



Không chỉ chèn ép trêи phương diện này, mà rất nhanh sau, tất cả các đối tác làm ăn của ông ta cũng gọi điện tới.



Nhìn chung đều là một giọng muốn kết thúc hợp tác với ông ta, muốn đòi lại tiền, hủy đơn hàng.



Thời gian phát sinh những chuyện này chỉ trong một phút.



Lúc này, Lý Đại Hải mới ý thức được sự nghiêm trọng.



Ông ta đột nhiên nhớ lại cuộc gọi điện nửa phút trước.



Ông ta run rẩy vội bấm lại số máy kia: "Tiên sinh, rốt cuộc các người là ai?"



Lý Đại Hải không biết nên trao đổi với đối phương như nào, vì đối phương thực sự quá mạnh.



Ông ta chưa từng nghe cũng chưa từng thấy thủ đoạn này bao giờ.



Đừng nói là thế gia cấp một, kể cả là thế gia hạng hại, thế gia hạng nhất, thậm chí là gia tộc ẩn dật, Lý Đại Hải tin rằng đối phương không thể có thực lực như này.



E đó là sự tồn tại còn trấn áp cả gia tộc ẩn dật.



Nhưng ông ta không nghĩ ra bản thân đắc tội với kẻ thù nào cấp độ này. Loại đối thủ này sao lại để mắt tới ông ta.



Ông ta lười hỏi lí do, là vì ông ta biết mình chết chắc rồi.



Do đó, ông ta chỉ có một câu hỏi duy nhất, đối phương là ai.



Ông ta muốn mình chết một cách rõ ràng.



Nhưng đối phương không trả lời câu hỏi của ông ta ngay, mà chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện này, ông hỏi con trai ông đi".



Lý Đại Hải vừa nghe đã nổi giận đùng đùng.



Ông ta đã bảo với con trai ông ta tuyệt đối không được đắc tội với nhân vật lớn tầm cỡ như này!



Bình thường ông ta còn chưa thấy nhân vật nào tầm cỡ như thế, làm sao mà đắc tội được chứ?



Hay lắm, giờ ông ta biết rồi, là con trai ông ta đắc tội với họ.



Cuộc điện thoại này vừa kết thúc, cách cuộc gọi lần đầu ông ta nhận được đúng ba phút.



Vậy mà giờ, tất cả thẻ ngân hàng và thẻ tín dụng của ông ta đều bị vô hiệu hóa..



Ông ta bị liệt vào danh sách đen, bao gồm cả trạng thái công ty, lúc lên mạng tra cứu, cũng bị ghi là trạng thái dừng hoạt động.



Giờ ông ta xong đời rồi, ông ta mất tất cả. Mà đối phương làm tất cả những điều này chỉ vẻn vẹn hai phút.



Người ta cho ông ta đúng một phút để giải tán, một phút sau để bắt đầu ra tay, hết ba phút ông ta đã đi đời hoàn toàn.



Ông ta thất thần trong một khoảnh khắc, sau đó gọi ngay cho con trai mình.



Nếu không phải cách một cái màn hình điện thoại, ông ta muốn kéo con trai Lý Trường Hà đến trước mặt đánh chết thì thôi.



"Rốt cuộc mày đắc tội với ai?"



Giọng Lý Đại Hải vang vọng trong điện thoại..



Dù Lý Trường Hà nhận ra sự tức giận trong giọng nói của ông ta, nhưng ông ta không biết bố mình sao lại tức giận.



Hình như là công ty phá sản gì đó?



Đùa à, hôm qua vẫn hoạt động tốt, hôm nay đã phá sản ư?



"Bố? Bố buồn ngủ quá nên thiếu minh mẫn à? Hay là lúc dậy chưa uống thuốc nên nói mê sảng?", Lý Trường Hà không chút nể nang nói: "Nói cho bố biết, vì bố là bề trêи nên con không so đo với bố".



"Lần sau nói chuyện với con thì để ý một chút, dù có mặc bệnh cũng không được nói chuyện với con như vậy".



Lý Trường Hà rất khó chịu. Giờ ông ta đang dùng bố mình để ra vẻ với Chu Dương, mà bố ông ta thì cứ gọi điện bảo công ty phá sản.



Đây khác gì cố ý khiến ông ta thất bại!



Từ trước tới giờ, ông ta chưa từng tôn trọng người bố của mình, nên mới nói chuyện như vậy.



Còn Lý Đại Hải ở đầu dây bên kia nghe xong, lúc này phổi như sắp phát nổ.



Thằng con trai khốn kiếp! Dám nói chuyện với ông ta như thế.



Dù bình thường ông ta cũng nói như vậy, nên có thể nói rằng, tính cách biểu hiện bây giờ của Lý Trường Hà, cũng liên quan chặt chẽ đến cách làm bố của ông ta.



Nhưng bây giờ khác rồi! Lý Đại Hải bình thường quen chiều con mình, lúc xảy ra chuyện lại đổ hết trách nhiệm lên đầu con trai.



"Lý Trường Hà! Mày dám cãi lại tao à? Bây giờ mày ở đâu! Bố mày đến tận nơi xử lí mày!", Lý Đại Hải hét lên.



Lý Trường Hà cũng không vui vẻ gì: "Bố, rốt cuộc bố sao thế? Vẫn chưa dừng lại à?"



"Sao lại trút hết giận dữ lên con? Bố muốn đến cũng được, đúng lúc con đang gặp phải chút chuyện, gọi cho con mấy người tới đây".



Lý Trường Hà dù không thích thú gì, nhưng thái độ vẫn khinh thường như cũ. Ông ta không thấy xảy ra chuyện gì lớn, thậm chí còn bảo Lý Đại Hải cho thêm mấy người nữa tới cùng.



"Tao gọi người cho mày ư?", Lý Đại Hải ở đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, mày nói cho tao xem mày đang ở đâu, tao sẽ gọi người qua đó cho mày, rồi tự tay giết mày".



"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, bảo gọi người thì nhanh lên. Giờ con đang ở công ty Danh Dương".



Lý Trường Hà vui mừng nói vị trí của mình, dù sao đây cũng là bố ruột ông ta.



Ông ta không tin Lý Trường Hà cho người tới thật sự để nhắm vào mình.



Thậm chí lúc cúp máy, ông ta còn vênh váo đắc ý.
Bình Luận (0)
Comment