Chàng Rể Đại Gia

Chương 1077

Nghe Chu Dương nói vậy, Lý Đại Hải lại thật sự đứng lên sau đó cúi đầu với Chu Dương rồi xoay người rời đi.



Xem ra đúng là ông ta không định tìm Chu Dương cầu xin khôi phục lại công ty ông ta.



Khá thú vị.



Chu Dương nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Đại Hải, suy nghĩ có nên gọi ông già này lại không.



Nhưng nghĩ lại anh vẫn thấy nên quên chuyện này đi.



Đúng như Chu Dương nói, Lý Trường Hà khiến anh gặp rắc rối, anh phá hoại công ty của Lý Đại Hải xem như hai bên không ai nợ ai.



Lý Đại Hải dập đầu hành lễ khiến Chu Dương hơi dao động, nhưng bây giờ nếu Lý Đại Hải muốn rời khỏi đây, vậy chuyện này xem đã được giải quyết.



Nhưng đúng lúc này, Lý Trường Hà vẫn nằm rạp trêи mặt đất đã đứng dậy, sau đó lo lắng chạy đến phía sau Lý Đại Hải: “Bố, hôm nay bố điên rồi hả, sao lại làm vậy?”



Lý Trường Hà không dám tin hỏi: “Chuyện gì vậy? Hôm nay bố quên uống thuốc rồi à?”



“Bố chưa từng dập đầu với con, vậy mà lại dập đầu với đám người thiếu hiểu biết này ư?”



Lý Đại Hải vừa nghe vậy thì nổi giận, xoay người lại tát cho Lý Trường Hà một bạt tai nữa.



Đồng thời ông ta hét lên: “Đánh nó cho tôi, đánh chết đi!”



Lý Đại Hải có dẫn theo vệ sĩ đến!



Hai vệ sĩ nghe vậy thì không nhiều lời đã đè Lý Trường Hà xuống đánh đấm túi bụi.



Lệnh của ông chủ là lớn nhất!



“Còn dám bảo ông đây dập đầu với mày! Tao thấy mấy năm nay thằng nhóc mày bị tao chiều hư rồi, nếu hôm nay tao không dạy dỗ mày đàng hoàng thì Lý Đại Hải tao sống uổng phí mấy chục năm nay!”



Lý Đại Hải vừa nói vừa bảo hai vệ sĩ của mình đánh mạnh tay vào.



Bởi vì lúc trước Lý Đại Hải đã dặn hai vệ sĩ của mình lúc đánh con trai ông ta nhất định đừng nương tay.



Mà bây giờ ông ta lại nhắc đánh mạnh vào, hai vệ sĩ như thể muốn đánh chết Lý Trường Hà.



Còn Lý Trường Hà đang bị đánh lúc đầu còn có thể hét lên vài tiếng thảm thương, sau khi bị hai vệ sĩ kia đánh vài cái lại chỉ có thể rêи lên vài tiếng yếu ớt.



Đánh hơi mạnh!



Ông ta thật sự ra tay tàn bạo với con trai mình như vậy sao?



Chu Dương hơi ngạc nhiên, cái nhìn của anh về Lý Đại Hải này lại thay đổi.



Không hổ là người đàn ông được mệnh danh là người giàu nhất, là một nhân vật ngang ngược có dã tâm!



Chu Dương nghĩ Lý Đại Hải không tệ, dù không biết ông ta có đang diễn kịch trước mặt mình hay không, nhưng ông ta có thể làm được chuyện này chứng tỏ ông ta quả thật là người có thể làm nên việc lớn.



Chu Dương khẽ cười, bảo hai vệ sĩ và Lý Đại Hải dừng lại.



“Ông chủ Lý”, Chu Dương cười bước đến gần ông ta: “Sao vậy, ông thật sự muốn đánh chết con trai mình à? Nói sao thì đó cũng có con trai ruột của ông mà nhỉ?”



Lý Trường Hà nằm trêи mặt đất dường như chỉ còn lại chút hơi thở thoi thóp.



Nhưng Lý Đại Hải lại không đổi sắc hơi cúi người với Chu Dương nói: “Đắc tội với Chu tiên sinh, nó có chết cũng không tiếc!”



“Tôi khó khăn lắm mới được Chu tiên sinh tha thứ, thế mà thằng nhóc này lại dám nói vậy với Chu tiên sinh, cho nên nó đáng bị đánh!”



Chu Dương gật đầu: “Được rồi, đánh cũng được, dù ông có đánh chết cũng không sao nhưng quan trọng là đừng đánh ở đây chứ?”, Chu Dương nhún vai: “Dù sao công ty Danh Dương chúng tôi còn phải mở cửa kinh doanh mà, đúng không?”



Mắt Lý Đại Hải lóe lên sự kinh ngạc.



Ông ta không ngờ Chu Dương lại nhạy cảm đến vậy.



Chu Dương đoán không sai, quả thật là ông ta đang diễn kịch.



Ông ta đã đoán được Chu Dương là một nhân vật lớn, trước đây cả thành phố Đông Hải không ai biết đến anh, nhưng anh chỉ dựa vào chút thủ đoạn mà bỗng nổi danh ở thành phố Đông Hải. Điều này có nghĩa Chu Dương chắc chắn là người có dã tâm.



Những người được gọi là người ngang ngược có dã tâm đều có nguyên tắc của mình, ít khi có người có lòng nhân ái.



Trong trường hợp này ông ta chỉ cầu xin Chu Dương thì khó có thể được Chu Dương tha thứ thật sự.



Cách duy nhất là thể hiện quyết tâm và lòng thành của mình.



Ông phải hung hăng đánh con trai mình trước mặt Chu Dương!



Như vậy mới đủ để thể hiện lòng thành!



Dù thế nào ít nhiều Chu Dương cũng sẽ mềm lòng!



Không thể không nói, Lý Đại Hải rất thông minh. Về mặt ý nghĩa nào đó thậm chí ông ta đã vượt qua cả Tôn Càn Khôn.



Tôn Càn Khôn của Tôn gia, một lời nói định càn khôn!



Tôn Càn Khôn thông minh ở chỗ có thể kiểm soát được cả gia tộc.



Thật ra hắn không cần phải giỏi cầu xin người ta, việc hắn cần làm chỉ là giữ vững cả gia tộc.



Mà Lý Đại Hải lại khác, ông ta chỉ là một cá nhân, là một người bình thường.



Mặc dù ông ta nắm quyền cả một công ty, nhưng nhiều lúc đối nhân xử thế càng mang lợi nhiều lợi ích cho việc kinh doanh của ông ta hơn.



Tôn Càn Khôn thiên về lên kế sách thì Lý Đại Hải lại thông thạo đối nhân xử thế.



Nhưng lần này đạo lý đối nhân xử thế mà ông ta thông thạo nhất lại không dùng được với Chu Dương.



Chẳng phải ông muốn ra tay tàn bạo với con trai mình để biểu đạt lòng thành đổi lấy sự đồng tình à?



Ông có thể tùy ý đánh con mình nhưng đừng đánh ở đây, đừng diễn kịch cho tôi xem là được!



Lý Đại Hải nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.



Nếu ông ta thật sự cứ vậy dẫn Lý Trường Hà rời đi thì công ty của ông ta sẽ chẳng có cơ hội vực dậy nữa.



Nhưng nếu ông ta không đi thì màn kịch của ông ta cũng sẽ bị bại lộ, e rằng Chu Dương càng không cho ông ta cơ hội.



Nghĩ đến đây, Lý Đại Hải thầm thở dài.



Thôi vậy, vẫn nên đi, chỉ cần lòng trung thành của mình không bị phá vỡ thì sau này vẫn có thể tìm cơ hội liên lạc với Chu Dương.



Trái lại nếu lòng trung thành kia bị phá vỡ, dù là ai cũng chẳng thể cứu được ông ta.



“Chu tiên sinh nói đúng, là tôi cân nhắc không chu đáo”, Lý Đại Hải dứt khoát nói.



“Con trai tôi có tội ắt phải bị phạt, nhưng không nên bị trừng trị ở đây, làm bẩn tai mắt của Chu tiên sinh”.



“Tôi dẫn nó về nhà rồi dạy dỗ nó đàng hoàng!”



Lý Đại Hải vẫn cung kính nói.



Khóe môi Chu Dương nhếch lên nụ cười khẽ rồi gật đầu.



Lý Đại Hải không còn cách nào khác đành phải bảo vệ sĩ của mình dìu Lý Trường Hà lên, sau đó đi ra cửa.



Cánh cửa càng gần đồng nghĩa với việc cơ hội để công ty ông ta có thể vực dậy càng mong manh. Tâm trạng của Lý Đại Hải cũng theo đó rơi xuống đáy vực.



Nhưng ngay lúc ông ta sắp đến gần cửa, giọng nói của Chu Dương lại vang lên sau lưng: “Này, Lý Đại Hải, đợi đã”.



Lý Đại Hải khẽ dừng bước, sau đó ông ta lập tức trở nên phấn khích!



Quả nhiên vẫn còn hy vọng!



Ông ta xoay người đi đến cạnh Chu Dương, lập tức gật đầu nói: “Chu tiên sinh, cậu còn căn dặn gì sao?”



Chu Dương liếc ông cái đầy ẩn ý: “Không căn dặn gì cả, chẳng qua tôi cực kì thắc mắc, lẽ nào ông chủ Lý thật sự không quan tâm đến chuyện công ty của mình bị phá sản sao?”
Bình Luận (0)
Comment