Chàng Rể Đại Gia

Chương 1156

Chu Dương vừa dứt lời, lập tức có người lên tiếng: "Tôi hiểu rồi, nhìn xem đây là ý gì, rõ ràng là Chu gia cúi đầu với Phong gia mà!"



"Không hổ là Phong gia, anh hùng như lời đồn quả nhiên có thể diện, ngay cả Chu gia vốn được mệnh danh là gia tộc hạng nhất thủ đô cũng phải nể mặt ông ấy!"



"Đây đâu chỉ là nể mặt? Phong gia đã đánh người của Chu gia, mà Chu Dương lại phải xin lỗi, đây rõ ràng là vì Chu gia sợ Phong gia!"



"Phong gia thật là hùng mạnh! Thế thì quét sạch luôn Chu gia để trừ hại cho dân đi, để họ đỡ phải ra ngoài ức hϊế͙p͙ bà con!"



Có lẽ là bởi vì thái độ nhận lỗi của Chu Dương quá tốt nên lập tức có người đề cập đến chuyện Phong gia san bằng toàn bộ Chu gia.



Dù sao thì bọn họ cũng không có gì phải sợ, nơi này là Thí Phong Các! Người của Chu gia có huênh hoang đến đâu cũng không dám làm càn ở đây!



Hắn hét lên như vậy thì đã làm sao?



Nhưng hắn vừa hét xong, Chu Dương ở đằng kia liền chú ý đến hắn.



“Cậu, lại đây”, Chu Dương ra hiệu.



Đó là một nhân viên văn phòng đeo cặp kính vàng, coi bộ cũng có chút kiến thức, đang làm việc trong một công ty lớn.



Nhưng loại người này chỉ ở mức trung bình, tuy bề ngoài làm việc trong công ty lớn nhưng thực tế lương bèo bọt đến đáng thương, áp lực cuộc sống thường ngày cũng rất lớn, nên đặc biệt ghen tị với những người giàu có, chỉ ước những người giàu có hơn mình đều chết hết trong một ngày luôn.



Bởi vậy, hôm nay lợi dụng cơ hội này, hắn hô to khẩu hiệu để cho Phong gia hạ bệ Chu gia, nhưng không ngờ Chu Dương lại để mắt đến hắn.



Nhưng bị Chu Dương để mắt tới thì đã làm sao? Đây là Thí Phong Các, Phong gia còn đang đứng xem ở một bên kìa, chẳng lẽ Chu Dương dám ra tay làm gì mình?



Khi nghĩ đến đây, tên bốn mắt lại hoàn toàn không sợ hãi nữa, hắn hùng hổ bước ra: "Sao vậy, anh đang tìm tôi có chuyện gì à?"



“Vừa rồi là cậu muốn Phong gia tiêu diệt Chu gia chúng tôi phải không?”, Chu Dương hỏi.



Tên bốn mắt nhìn Chu Dương, sau đó nhìn về phía Phong gia, lập tức tự tin nói: "Đúng vậy, tôi đã nói như vậy, anh làm gì được nào? Đừng quên, đây là Thí Phong Các!"



“Chẳng lẽ Chu gia các người lại dám làm chuyện gì ở đây hay sao, bài học vừa rồi anh đừng có…”, hắn còn chưa kịp nói hết lời, đột nhiên bị một cái tát mạnh giáng xuống mặt.



Chu Dương nhếch miệng cười một tiếng: "Bài học gì vừa rồi?”



"Bài học vừa rồi là do Chu gia chúng tôi tự mình phạm sai lầm, bây giờ cậu tưởng thế nào?"



"Cậu và Chu gia không thù không oán mà lại vô duyên vô cớ đòi tiêu diệt Chu gia, người giống như cậu, ông đây cho cậu vài cái bạt tai thì cậu làm gì được nào?"



Tên bốn mắt bị đánh đến mức đờ đẫn, hắn ngây người nhìn Chu Dương, nhất thời không nói ra được lời nào phản bác.



Một lúc lâu sau, dường như hắn sực nhớ ra điều gì, liền nhìn về phía Phong gia!



Phải rồi, tìm Phong gia! Chỉ cần có Phong gia chống lưng cho mình thì không phải mọi chuyện đều ổn thỏa rồi sao!



Tên nhóc Chu Dương này thật kiêu ngạo, dám tự tay tát mình trước mặt Phong gia, đợi đó lát nữa cho anh lãnh đủ!



Vừa nghĩ tới đây, tên bốn mắt vội vàng nhờ Phong gia giúp đỡ: "Phong gia, tình hình hiện giờ ông đã nhìn thấy rồi chứ?”



"Người trong Chu gia dám ở trước mặt ông bắt nạt tôi như vậy! Ông nhất định phải làm chủ cho tôi!", tên bốn mắt quỳ xuống đất, vừa nói vừa quỳ lạy Phong gia.



Chu Dương vẫn đang ngồi xổm, nhe hàm răng trắng đều tăm tắp, hết lần này đến lần khác vỗ vào đầu hắn.



Phong gia ở một bên chỉ nhíu mày.



"Tôi nghĩ Chu gia không hề làm sai".



"Thí Phong Các chỉ bảo vệ công lý, chỉ chú trọng việc đúng sai, xem nhẹ mọi lực lượng".



"Chính vì bỏ qua điểm mạnh, điểm yếu mới có thể duy trì sự công bằng tuyệt đối. Chúng tôi không cho phép Chu gia lộng hành ở đây, nhưng cũng tương tự, chúng tôi không cho phép người khác ức hϊế͙p͙ Chu gia".



Phong gia nói thẳng: "Thí Phong Các tôn trọng tất cả các khách hàng, nhưng không phải ai yếu hơn thì giúp kẻ đó, hi vọng cậu có thể hiểu”.



"Á? Phong, Phong gia, ý của ông là?", tên bốn mắt ngẩn ra: "Đó là Chu gia mà, tôi có thể làm sai chuyện gì được chứ?"



"Vừa rồi tôi bị Chu gia đánh! Bọn họ là phường xấu xa quen thói lộng hành! Sao ông có thể không giúp dân lành chúng tôi ra mặt đòi lại sự công bằng chứ?"



Những người khác cũng dần trở nên tức giận.



Chỉ có Chu Dương tỏ vẻ như không có chuyện gì, cứ chốc chốc lại tát vào đầu của tên bốn mắt.



Nhưng hành động thờ ơ này càng khiến những người đang ở đó thêm phẫn nộ.



Phong gia thấy thế liền nhíu mày: "Các vị, vừa rồi những gì tôi nói, lẽ nào mọi người đều không lọt tai hay sao?”



"Lần đầu tiên tôi xử lý Chu gia, là bởi vì họ bắt nạt khách hàng trong cửa hàng của chúng tôi".



"Chỉ cần bắt nạt khách hàng trong cửa hàng của chúng tôi, cho dù đối phương là ai, tôi cũng không bao giờ buông tha, tất cả đều đối đãi bình đẳng!"



"Nhưng cũng như thế, Chu gia là khách của tôi! Các người cũng không thể bắt nạt họ!"



"Việc nào ra việc nấy, chúng ta đang xử lý chuyện này thì cậu bốn mắt này đột nhiên nói muốn tiêu diệt cả gia tộc người ta, người ta cho cậu vài cái bạt tai cũng không quá đáng chứ?"



Tuy nhiên, những lời giải thích này của Phong gia chỉ là sự biện minh dưới con mắt của những người kia.



"Thật là tức cười, tôi còn tưởng rằng Phong gia khảng khái đến mức nào cơ, vậy mà bây giờ thấy Chu gia gây chuyện cũng không thèm quản nữa?"



"Ôi, bọn nhà giàu đều thế này cả, người ta đều nể mặt nhau, hai bên đều là những người tai to mặt lớn, sau này còn có thể liên thủ lại với nhau, ai còn hơi đâu mà lo được chuyện của dân thường như chúng ta được nữa!”, càng quá đáng hơn, một người bắt đầu tăng thêm tiết tấu, nói Chu Dương và Phong gia là đồng bọn.



"Theo tôi thấy, những gì Phong gia giúp cô gái nhỏ đối phó với Chu gia chẳng qua là cố ý bày ra một vở kịch, chỉ để qua mắt chúng ta và thu tiền của chúng ta thôi", người đàn ông đó nói tiếp.



Âm thanh của những tiết tấu này càng lúc càng lớn, cuối cùng nhiều người lắc đầu rời khỏi Thí Phong Các mà không ăn gì cả.



Lúc này Chu Dương cũng thấy mọi việc khá ổn rồi, liền ném tên bốn mắt kia ra ngoài, sau đó đứng dậy, cùng Phong gia nhìn đám người đang rời đi.



“Tôi có cần xin lỗi không?”, Chu Dương nói.



“Cậu không làm gì sai, tại sao lại xin lỗi?”, Phong gia liếc anh một cái rồi nói với vẻ không lấy gì làm vui.



“Nhưng tôi làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ông”, Chu Dương nhún vai.



"Thôi bỏ đi, Phong Vô Danh tôi còn chưa đến mức keo kiệt, tuy rằng cậu làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi, nhưng những gì cậu làm đều tuân theo quy tắc của tôi, không hề có gì sai sót, càng không cần phải xin lỗi".



Chu Dương gật đầu, bởi vì câu trả lời của Phong gia nằm trong dự đoán của anh.



Nhưng Chu Dương tiếp tục hỏi: "Rõ ràng tôi và ông đều không sai, vậy tại sao những người này vẫn rời đi?”



“Là chúng ta đã đi sai con đường sao?”, Chu Dương hờ hững nói.
Bình Luận (0)
Comment