Chàng Rể Đại Gia

Chương 767

“Haiz.”

Chu Dương hơi bất lực, những người này đều quá cứng nhắc, anh đến tìm Thủy Băng Nguyệt có chút chuyện thật mà.

“Đúng rồi, đây là danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc các người, nếu có số điện thoại, tôi căn bản không cần làm phiền các người rồi.”

Chu Dương bất lực, đành lấy ra danh thϊế͙p͙ của Thủy Băng Nguyệt, anh muốn thử xem sao.

Dù sao, danh thϊế͙p͙ của một số nhân vật lớn thường là tấm vé thông hành để gặp họ.

Chu Dương không biết tấm danh thϊế͙p͙ này có tác dụng không, nhưng thay vì nảy sinh xung đột với đám nhân viên ở đây, tốt hơn nên thử một chút, dù sao cũng không có tổn thất gì.

Sau khi Chu Dương lấy tấm danh thϊế͙p͙ của Thủy Băng Nguyệt ra, giám đốc Quách và cô lễ tân đều nhìn Chu Dương với ánh mắt kinh ngạc.

“Anh có danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc chúng tôi sao?”

Giám đốc Quách ngạc nhiên, dè dặt cầm lấy tấm danh thϊế͙p͙ từ tay Chu Dương, nhìn cẩn thận, xác nhận đúng là danh thϊế͙p͙ của Thủy Băng Nguyệt, thái độ lập tức thay đổi.

“Xin hỏi tên tuổi của tiên sinh là gì?”

Quách Sơn cẩn thận trả tấm danh thϊế͙p͙ lại cho Chu Dương, mặc dù ông ta cố gắng che giấu sự ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt của ông ta lại không thể nào giấu được.

Lúc này Quách Sơn cũng không dám coi thường người trước mặt.

Trước đó ông ta còn tưởng người này quấy rối ở đây, với ý nghĩ viển vông.

Thế nhưng ông ta không ngờ rằng, Chu Dương lại có danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc.

Phải biết rằng, tổng giám đốc của Thúy Hồ Cư có năng lực không tầm thường, mỗi ngày đều có vô số người muốn tạo quan hệ với Thủy Băng Nguyệt.

Thế nhưng về cơ bản, trong số mười ngàn người, cũng rất ít người có thể gặp được tổng giám đốc.

Nhưng có một điều, hễ có người cầm được danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc, đều có thể trực tiếp gặp mặt cô ấy.

Đây là quy tắc của Thủy Băng Nguyệt, dựa vào kinh nghiệm làm việc ở Thúy Hồ Cư, Quách Sơn đương nhiên biết rõ.

Nhưng cũng vì điều này, số lượng danh thϊế͙p͙ của Thủy Băng Nguyệt rất hiếm, hơn nữa rất ít khi đưa cho người khác, một khi gửi cho người khác, thì có nghĩa đối phương là người rất có địa vị và thân phận ở Đông Hải, chí ít cũng cùng tầng lớp với Thủy Băng Nguyệt.

Lẽ nào người trước mặt là người cùng đẳng cấp với tổng giám đốc Thủy Băng Nguyệt?

Trong lòng Quách Sơn không ngừng hoài nghi.

“Tôi họ Chu, tôi có thể gặp tổng giám đốc của các người với tấm danh thϊế͙p͙ này không?”

Chu Dương cười nói, nhìn thấy biểu cảm thay đổi của hai cô lễ tân và giám đốc Quách.

Bây giờ xem ra, tấm danh thϊế͙p͙ này rõ ràng có tác dụng, ít nhất, để bọn họ biết anh không phải đến kiếm chuyện.

“Được, nếu anh có danh thϊế͙p͙ của tổng giám đốc chúng tôi, đương nhiên có thể đến gặp tổng giám đốc, mời anh qua đây.”

Quách Sơn vội càng cười nói, đưa Chu Dương lên tầng ba của Thúy Hồ Cư.

Thúy Hồ Cư tổng cộng có sáu tầng, mà phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng ba.

Bây giờ, Thủy Băng Nguyệt đang làm việc trong văn phòng.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức Thủy Băng Nguyệt đang làm việc.

“Vào đi.”

Thủy Băng Nguyệt đặt bút xuống, khẽ cười.

Quách Sơn đẩy cửa, đi thẳng vào trong, đến trước mặt Thủy Băng Nguyệt.

“Tổng giám đốc, bên ngoài có một vị khách cầm danh thϊế͙p͙ của cô nói rằng đến tìm cô.”

Quách Sơn cúi đầu, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Thủy Băng Nguyệt, kính cẩn đưa tấm danh thϊế͙p͙ cho Thủy Băng Nguyệt.

“Hở?”

Thủy Băng Nguyệt ngạc nhiên nhìn tấm danh thϊế͙p͙ trong tay Quách Sơn, sau khi nhận lấy, không khỏi băn khoăn là ai đang tìm mình.

“Bảo cậu ta vào đi.”

Thủy Băng Nguyệt cười nhạt.

Tuy không biết rốt cuộc là ai, nhưng đã cầm danh thϊế͙p͙ đến tìm mình, vậy thì gặp mặt, cũng không có gì đáng ngại.

“Vâng.”

Quách Sơn quay ra ngoài cửa, mời Chu Dương vào, còn ông ta phải tiếp tục làm việc.

Chu Dương chỉnh sửa quần áo, thản nhiên bước vào trong.

Vừa vào phòng làm việc, Chu Dương nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi sau bàn làm việc bên trái.

Người phụ nữ còn trẻ, trông như mới ngoài hai ngươi, không lớn hơn Chu Dương.

Nước da trắng nõn, mái tóc bồng bềnh, đôi môi tô điểm, làm người khác rung động.

Tuy Chu Dương đã từng gặp không ít người phụ nữ đẹp, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thủy Băng Nguyệt, cũng vô cùng sửng sốt.

“Tôi không nhớ mình từng đưa danh thϊế͙p͙ cho cậu.”

Thủy Băng Nguyệt nhìn Chu Dương, mỉm cười.

Lúc Thủy Băng Nguyệt nhìn Chu Dương, trong lòng vẫn còn kinh ngạc.

Đương nhiênThủy Băng Nguyệt có ấn tượng với Chu Dương, lúc đầu khi Chu Dương tổ chức lễ ra mắt dự án hoạt chất làm trắng da của công ty Danh Dương ở Thúy Hồ Cư, cô ấy còn cho người qua tặng một phần quà nhỏ.

Thủy Băng Nguyệt đương nhiên cũng biết thân phận thật sự của Chu Dương.

Người thừa kế của Chu gia.

Mà Thủy Băng Nguyệt cũng không nhớ mình đưa danh thϊế͙p͙ cho Chu Dương khi nào, thế nhưng bây giờ Chu Dương đã cầm danh thϊế͙p͙ của mình qua đây, vậy tức là tấm danh thϊế͙p͙ này do người khác đưa cho anh.

Ở Đông Hải, mặc dù danh thϊế͙p͙ của Thủy Băng Nguyệt không phải là thứ đồ quá hiếm và giá trị, nhưng người có được nó thật sự rất ít.

Mà người có thể đưa cho Chu Dương dễ dàng như vậy, Thủy Băng Nguyệt nghĩ ngợi một hồi, cũng chỉ có một người.

“Danh thϊế͙p͙ này quả thực không phải là của tôi, mà do Trần Thế Hào của câu lạc bộ Silver Lake đưa cho.”

Chu Dương cười nói, anh nhìn Thủy Băng Nguyệt, trong lòng có phần kinh ngạc.

Trước đây anh luôn nghĩ rằng chủ nhân của Thúy Hồ Cư là một người đàn ông trung niên có uy tín, nếu không làm sao có thể kinh doanh Thúy Hồ Cư thành công như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Thủy Băng Nguyệt, Chu Dương mới biết mình đã sai.

Thủy Băng Nguyệt không chỉ là một người phụ nữ, hơn nữa còn trẻ đẹp như vậy.

Trong ấn tượng của Chu Dương, chỉ có Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân mới có thể so sánh với Thủy Băng Nguyệt.

“Quả nhiên là ông ấy, nói thật, tôi không ngờ cậu sẽ đến đây tìm tôi, xem ra Trần Thế Hào đã nói với cậu một số chuyện?”

Thủy Băng Nguyệt ngầm gật đầu, sau đó cười nhạt nhìn Chu Dương.

Nếu như Quách Sơn ở đây lúc này, chắc chắn sẽ kinh ngạc.

Trong trí nhớ của Quách Sơn, trước giờ ông ta chưa từng thấy Thủy Băng Nguyệt mỉm cười, cho dù trước mặt một số nhân vật lớn, Thủy Băng Nguyệt cũng giữ bộ dạng lạnh lùng, giống như tên của cô ấy, lạnh như băng.

Nhưng bây giờ, khi đối diện với Chu Dương, Thủy Băng Nguyệt lại mỉm cười, hơn nữa còn chủ động cười.

“Ngồi đi, nói thật, giữa chúng ta cũng không xa lạ gì, tôi đã biết cậu từ trước.”

Thủy Băng Nguyệt cười nói.

“Ừ, tôi biết rồi, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn món quà Thủy tổng tặng lần trước.”

Chu Dương ngồi xuống, cười đáp lại.

Không biết lại sao, anh luôn cảm thấy rất thân mật khi đối diện với Thủy Băng Nguyệt.

Giống như anh quen biết cô từ lâu, Chu Dương dường như cảm nhận được cảm giác người thân từ Thủy Băng Nguyệt.

Điều này khiến Chu Dương rất kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment