Trần Duệ rời U Phù trở về Ám Nguyệt đã hơn một tháng, lần này về còn mang theo một người hầu mới nhận là Weixierna.
Dưới áp lực phải lựa chọn giữa sống và chết, tự do hay trở thành khôi lỗi, thân là cường giả bán thần cấp, Weixierna cuối cùng đã đưa ra một lựa chọn chính xác.
Không nói đến cái khác, cho dù đối phương không ra tay hạ sát, hắn chỉ cần phủi mông rời đi thì nàng cũng không cách nào thừa nhận việc mình bị nhốt ở địa phương quỷ dị kia cả đời, có đôi khi cô độc còn đáng sợ hơn cả cái chết.
“Raikkonen” lại có thể sai khiến Phệ Thần mật nạ, Đọa Thiên Sứ chi kiếm, Nộ Vương khải, ba trong số bảy thần khí, nói không chừng hắn lại là thần linh nào đó chuyển thế. Huống hồ tình thế không hề có lợi cho bản thân, hoặc là chết, hoặc là biến thành khôi lỗi, chỉ có thể lựa chọn khuất phục.
Thời điểm Weixierna cắn răng ký kết chủ bộc khế ước, Trần Duệ đánh ra một kích “Chân Hồng Tuyệt Diệt” đã tích tụ nãy giờ lên một khoảnh đất trống của hòn đảo, rất hiển nhiên là để lập uy. Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trước mắt, Weixierna không khỏi rùng mình một cái, thầm hô may mắn, nếu như một chiêu này mà đánh lên người nàng thì cho dù đang ở thời kỳ toàn thịnh nhất cũng tuyệt đối không tiếp được.
Khuất phục so với thần phục, “phúc lợi” sau đó khiến Weixierna cảm thấy kinh ngạc thậm chí là mừng như điên.
Đầu tiên, tinh cấp cường hóa thần kỳ tẩy luyện cơ sở lực lượng của nàng một lần nữa, với tầng thứ hiện tại của nàng tự nhiên hiểu được chỗ tốt của loại “tẩy luyện” này. Tu hành giả càng lên cao càng khó đột phá, lấy ví dụ cấp bán thần trung kỳ của Weixierna mà nói, mỗi một bước tiến nhỏ đều phải hao phí vô số tâm lực, thế nhưng loại “tẩy luyện” này không chỉ đề thăng lực lượng đến một trình độ nhất định mà còn giúp việc đột phá trong tương lai dễ dàng hơn không ít. Không chỉ thế, chỉ cần ở cùng một chỗ với “chủ nhân” sẽ nhận được tăng phúc đặc biệt cường đại. Loại năng lực này quả thật có thể so sánh với chúc phúc của thần trong truyền thuyết.
Phong tinh tiếp đó càng khiến Weixierna xác định suy đoán trong lòng. Phong hào của nàng là Tinh Đồ, vì bản thân là siêu giai cường giả nên trực tiếp được thăng làm “Chân Tinh Đồ”.
Chân Tinh Đồ, thuộc tính bổ trợ của tinh vị: tốc độ di động tăng thêm năm mươi phần trăm. Đặc tính “Chân Bôn Lôi”: tốc độ công kích hoặc thi triển ma pháp tăng thêm năm mươi phần trăm, hiệu quả của ma pháp gia tốc tăng gấp đôi, hiệu quả ma pháp giảm tốc giảm một nửa.
Thuộc tính tăng thêm kiểu này đối với một cường giả bán thần mà nói không khác gì một bước lên trời, hơn nữa lại còn tác dụng của “Đế Uy” và “Kiền Tín”, nỗi oán giận vì phải trở thành bộc nhân lúc trước sớm đã tan hết, hiện giờ nàng sớm đã hoàn toàn trở thành một tín đồ thành kính.
Trần Duệ mấy ngày này cũng không nhàn rỗi, hắn không quay về Ám Nguyệt mà ở lại U Phù tĩnh tâm, một bên tiêu hóa và lĩnh ngộ căn nguyên hủy diệt pháp tắc giành được ở thế giới hỗn độn, một bên lợi dụng săn giết du hồn để tu hành và kiểm chứng pháp tắc mới lĩnh ngộ, đương nhiên không thiếu việc huấn luyện trong sân thời gian của siêu cấp hệ thống.
Sau khi thông qua tinh hóa cường cấp, phối hợp với dược vật của Trần Duệ, thương thế của Weixierna đã sớm khôi phục, phụ giúp Trần Duệ chiến đấu, không chỉ thực lực tăng tiến mà còn thu hoạch được không ít mảnh vụn pháp tắc.
Tu La sống lại, Trần Duệ lại có cảm ngộ mới, pháp tắc lực tăng cường thêm một bậc. Chỉ là pháp tắc căn nguyên quá ảo diệu, tinh thâm, cho dù đã có Tu La và ba căn nguyên của ngân tráp nhưng hắn mới chỉ lĩnh ngộ được những cái tương đối dễ hiểu, nếu muốn hoàn toàn nắm giữ, sau đó dung hợp ba ngân tráp làm một thì không thể làm được trong ngắn hạn. “Ngắn hạn” này không chỉ là thời gian mà còn là nhận thức, thời gian dung hợp, thậm chí là đốn ngộ.
Trần Duệ hiểu rõ đạo lý dục tốc bất đạt, cho nên sau khi chạm đến bình cảnh nhất định hắn không miễn cưỡng đi tiếp mà lựa chọn dừng lại, trở về Ám Nguyệt. Hắn cần phải lắng đọng cả tâm cảnh và thời gian, sau đó từng bước củng cố cơ sở rồi mới đột phá tiếp.
Người đầu tiên cảm ứng được hắn quay về không phải là Lola mà là con gái tiểu phượng hoàng của hắn.
“Ba ba!” Một vệt lửa lấy tốc độ điện xẹt bay tới, Trần Duệ có nhắm mắt cũng biết đó là bí kỹ độc môn Angry Birds của con mình.
Đầu đạn bắn đến trước mặt hắn, tiểu nha đầu giương nanh múa vuốt bổ nhào qua, hai tay ôm chặt cổ hắn. “Chụt, chụt!” môi nhỏ ấn xuống mặt ba ba mấy dấu nước miếng biểu thị chủ quyền của Dodo đại nhân.
Ngửi thấy hương vị nhàn nhạt quen thuộc trên người con gái, Trần Duệ cảm thấy lòng mình ấm áp chưa từng thấy, hôn nhẹ lên mặt Dodo một cái.
“Ba ba xấu! Râu mép đâm con đau quá!” Dodo tiểu thư bất mãn sờ sờ chỗ bị hôn, lại quay sang hung hăng hôn vài cái trả thù.
Trần Duệ khẽ cười, nhìn thấy trang phục con gái có vẻ cổ quái, hỏi: “Bảo bối, nói cho ba ba biết hôm nay con chơi cái gì? Chỉ hoàn vương?”
“Ha ha, ba ba đoán sai rồi! Hôm trước mới chơi Chỉ hoàn vương, Dodo là đại ma vương Solon, dưới sự trợ giúp của Đâu Đâu đã bắt toàn bộ tiểu đội bảo vệ của dì Athena!”
“Hôm nay là Truyền thuyết bạch xà” Dodo tiểu thư ngọng nghịu nói tiếp: “Dodo là Pháp Hải, vừa mới trấn áp thối Bạch nương nương và Tiểu Thanh xong, đang muốn kết hôn cùng Hứa Tiên!”
“Cái gì?” Trần Duệ kinh hãi thất sắc, Pháp Hải?
Trấn áp Thanh Bạch nhị xà còn đỡ, giờ lại còn muốn kết hôn? Mà tân nương lại còn là… Hứa Tiên?
“Ba ba tới đúng lúc lắm, chúng ta cùng đi kết hôn thôi, hố hố hố…”
Nghe con gái bắt chước tiếng cười quỷ dị, trên trán Trần Duệ chảy xuống mấy vệt đen, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
“Ố hố hố hố…” Phía trước truyền lại tiếng cười quỷ quái, giống như đang dùng “nguyên gốc” để chỉnh lại lỗi sai của Dodo tiểu thư.
Tiếng cười này khiến lông tơ của Trần Duệ dựng thẳng đứng hết cả lên, buột miệng nói ra một cái tên đầy tai họa: “Lara Liya!”
“Hố hố hố….Chính là bổn đại gia.” La lỵ ngực phẳng xuất hiện trước mắt Trần Duệ, trên đầu đội một cái mũ lớn, chỉ là không thấy bóng dáng đội cỗ vũ đâu.
Không ngờ là Lara Liya, không phải nói sẽ về Long đảo sau khi thua ở vũ đấu đại hội ư?
Phía sau la lỵ ngực phẳng là đám người Isabella, Cơ Á, Lomond, Delia, tất cả đều mang trang phục kỳ quái, có điều không thấy Athena và Lola đâu.
“Dì Lara Liya là con rết tinh, cũng là sư phụ của Dodo. Chính dì bảo Dodo cướp Hứa Tiên Isabella bên người thanh bạch xà đi.”
Con rết là sư phụ của Pháp Hải, rồi lại giúp hắn hoành đao đoạt ái đánh bại thanh xà, bạch xà, sau cùng Hứa Tiên kết thành phu thê? Này đã không còn là thay đổi nổi dung vở kịch mà phải gọi là bước ngoặt thần thánh!
Nhìn nụ cười bí hiểm của Lara Liya, Trần Duệ đột nhiên hiểu rõ ai là biên kịch sau màn, không khỏi rùng mình mấy cái. Tục ngữ nói dạy con từ thuở còn thơ, giáo dục phải làm từ nhỏ, tuyệt đối không thể để con gái mình bị la lỵ kia đầu độc, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng.
“Trần Duệ, chàng về rồi!” Isabella và Cơ Á cùng lúc bước lên, ánh mắt hớn hở.
“Ừ, ta đã về.” Trần Duệ đáp lời, một tay đang ôm ấp Dodo đại nhân vươn ra, lần lượt ôm lấy hai người, tình cảm “gia đình” ấm áp, nhẹ nhàng quanh quẩn trong lòng.
“Ba ba, cái dì mới kia là ai?” Dodo tiểu thư chỉ vào Weixierna hỏi một câu.
“Dì mới”? Isabella và Cơ Á đồng thời lộ ra ánh mắt cảnh giác.
Trong chớp mắt, gia đình ấm áp biến thành công đường thẩm vấn, ghê tởm nhất là hai tên bạn tốt bên cạnh lại còn cạn ly chúc mừng, vui sướng khi thấy người gặp nạn.
Weixierna tuy đã bị tẩy não trở thành tín đồ trung thành nhưng nàng không phải đồ ngốc, lập tức hành lễ với Isabella và Cơ Á: “Weixierna Beelzebub gặp qua hai vị nữ chủ nhân.”
Weixierna gọi hai người là “nữ chủ nhân” cùng với biểu tình cung kính khiến tâm trạng Isabella và Cơ Á thoáng thả lỏng, chỉ có Lara Liya vẫn luôn gắt gao coi chừng Weixierna. La lỵ hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới cẩn thận hỏi một câu: “Bán thần cường giả?”
“Choeng!” Hai tên đang vui vẻ trên nỗi đau của người khác kia vừa nghe xong lập tức chạm bể cốc, nữ nhân vừa gọi Trần Duệ là “chủ nhân” kia là… cường giả bán thần?
Weixierna tự nhiên nhìn ra Lara Liya vừa bước vào tầng thứ bán thần, chậm rãi gật đầu: “Nhận được thần phúc cùng chỉ dẫn của chủ nhân, tín đồ là ta đây đã sắp đạt đến bán thần đỉnh phong, đột phá chỉ là vấn đề thời gian.”
“Sắp đạt bán thần đỉnh phong? Tín đồ của ngươi?” Lara Liya chấn động, không tin được mà nhìn Trần Duệ, độc long càng khoa trương hơn, phun thẳng một ngụm rượu vào mặt Lomond.
Trần Duệ bế con gái lên trên vai, quay đầu đi chỉ để lại cho la lỵ phẳng bóng lưng: “Không liên quan đến ngươi, đi nào Dodo bảo bối, ba ba mang con đi làm nhiệm vụ thật sự.”
“Sao lại không liên quan đến ta?” Mắt la lỵ đảo một vòng nhìn qua Olivia: “Ách, chuyện là… Weixierna này, Olivia và ta đều là hôn thê của hắn, cho nên ngươi cũng phải gọi ta là nữ chủ nhân.”
“Chờ đã!” Trần Duệ kinh hãi thất sắc. “Ngươi thành vị hôn thê của ta lúc nào vậy?”
“Hừ! Bổn đại gia là người thế nào? Thân là Đổ vương, cược thua tất phải chịu!” La lỵ phẳng vỗ vỗ vào bộ ngực sân bay của mình, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ở vũ đấu đại hội ta thua ngươi, hiển nhiên giờ ta phải là hôn thê của ngươi!”
“Đó không phải là không giữ lời ư?”
“Ngươi nói quỵt là quỵt? Tính ăn xong chùi mép bỏ chạy ư?” La lỵ phẳng biểu tình bi phẫn, người không hiểu chuyện nhìn vào còn tưởng nàng thật sự bị Trần Duệ ăn xong không chịu đổ vỏ.
“Lão bản, cha ta biết Lara Liya bại dưới tay ông chủ liền đóng băng tài sản của nàng, đuổi khỏi Long đảo, ông còn nói nếu nàng không thực hiện được lời hứa của mình thì chỉ có thể là một con rồng nghèo nàn cho đến cuối đời.” Olivia đứng bên tranh thủ tranh công, lại lấy ra một truyền tấn thạch: “Đây là cha ta gửi ông chủ.”
Trần Duệ tiếp nhận truyền tấn thạch, bên trong liền truyền đến tiếng gầm rú của lão nhạc phụ: “Tiểu tử! Hai đứa con gái này của ta đều cho ngươi! Liệu mà chăm sóc các nàng cho tốt, nếu ngươi dám khi phụ bọn chúng, ta sẽ khiến ngươi thân tàn ma dại!”
Trần Duệ có thể tưởng tượng được cảnh tượng vui mừng trên Long đảo khi vứt được hai gánh nặng này, cảm giác thật không thể nào tả được, hắn tới trước mặt Lara Liya nói: “Ra giá đi, huynh đệ.”
Hai mắt la lỵ phẳng sáng rực, vỗ vai Trần Duệ bộ dáng “ngươi rất được” nói: “Về phương diện vật chất, bồi thường một nửa tài sản của ta, về mặt tinh thần thì đưa Cơ Á hoặc Isabella qua đây, bổn đại gia đảm bảo sẽ vỗ mông quay đi, không bao giờ quấy nhiễu ngươi nữa, hôn ước kia thì đi gặp quỷ với lão già nhà ta được rồi.”
“Ngươi nằm mơ!” Trần Duệ không thèm để ý đến la lỵ long tham lam háo sắc kia, mang theo lão bà và con gái rời đi.
Trước không nói đến Cơ Á hoặc Isabella, tài sản Lara Liya tích lũy nhiều năm như vậy hiển nhiên là một con số thiên văn,
“Hừ hừ!” Vị hôn thê đại gia tuyệt không nản lòng, ngược lại nở nụ cười kỳ quái quen thuộc: “Ngươi cứ chờ mà xem!”