Chàng Rể Ma Giới

Chương 932

Quang minh Thánh Sơn.

Quảng trường điện Thánh Quyến.

Trước pho tượng thiên sứ mười hai cánh khổng lồ, Michael âm trầm nghiêm mặt.

Pho tượng trước mặt hắn là ánh sáng hội tụ tạo nên một nam tử tóc dài, đen nhánh, trên người toát ra khí chất trác tuyệt, tạo cho con người cảm giác một loại thoát ly trần thế, thanh tịnh

"Bendie? Ma tộc?" Nam tử nhíu mày nói: "Không thể tưởng tượng được cô ta lại có gan đến vậy, trực tiếp xông vào Thánh Sơn. Mấy năm nay, chúng ta có buông lỏng quá hay không ? Hay chúng ta đã lâu rồi không có triển lộ uy nghiêm, bị những tên phàm trần khinh thường ? Có muốn đánh thức Gabriel từ hắc ngục sa mạc ra hay không, chúng ta phải đi ma giới đi một chuyến.”

“Tạm thời gác lại đã, việc trước mắt là tăng cường tiêu hóa cùng hấp thụ tín ngưỡng chi lực. Một trăm năm sau, phong ấn hai giới lần nữa buông lỏng, đến lúc đó chúng ta lại đi gặp những “lão bằng hữu” kia một lát cũng không muộn. Nhưng lần này cũng là do ta chủ quan, không ngờ tổn thất 'Phong chi chương' và hai tên thiên sứ bốn cánh."

Nói xong, mắt Michael chớp động hàn quang: "Bendie đã mất đi thân thể, lần này lại bị thương nặng, không đủ là lực lượng. Nếu như không phải ta vội vã thức tỉnh, phải phân ra một bộ phận thực lực kìm hãm tín ngưỡng chi nguyên không tiêu hóa hoàn toàn thì nàng ta đã chết từ lâu rồi. Nhưng tên ma tộc kiến hôi kia lại khiến ta bất ngờ, tuy chỉ là bán thần, lại có được 'Thổ chi chương' cùng 'tháp Huy Hoàng" không ngờ lại đào thoát khỏi tay ta!"

"Tháp Huy Hoàng!" Tóc đen nam tử khẽ giương đôi mắt. "Xem ra năm đó phản đồ Rodriguez đã trốn tới ma giới, chẳng qua tháp Huy Hoàng đã trong tay ma tộc kia thì Rodriguez khẳng định là đã lên bàn thờ, cái này cũng tính là một cái tin tức tốt. Trải qua chuyện này, Bendie và ma tộc kia khẳng định không dám lại đến nữa. Nhưng sự kiện lần này chúng ta phải cảnh giác, không quản là Hắc Tử Đồ hay là địch nhân khác, cũng không thể buông lỏng cảnh giác."

Michael thở dài một hơi: "Ngươi nói không sai. Rafael, hiện tại còn có một vấn đề then chốt, tuyết đạt lai ít nhất phải một vạn năm sau mới có thể sinh thành cây non lần nữa, trong thời gian này, giáo hội không cách nào tái chuyển hóa Quang Quyến chi thể, chỉ có thể dựa vào tài nguyên của hai đại thần thánh đế quốc, chính vì vậy, tín ngưỡng lực, sức chiến đấu cùng lực ảnh hưởng đều sẽ bị hạ thấp."

Nam tử này chính là một trong ba vị thiên sứ tối cao Rafael, hắn nói: "Có một cái tin tức tốt. Năm đó Vân Đằng đế quốc thất lạc thánh vật đã có một ít tin tức."

Michael ánh mắt sáng lên: "Đúng là một tin tức tốt. Nhiều ít có thể giải quyết tình thế trước mắt."

“Nghe nói Hắc Tử Đồ cũng chú ý kiện thánh vật này, đề phòng vạn nhất, ta đã phái ra tọa hạ tam thánh đồ đến hiệp trợ." Rafael trầm ngâm nói: "Phát hiện ở Ngạc Mộng chi nguyên đó làm ta kinh ngạc, không nghĩ đến thú nhân ngu xuẩn nghe theo Hắc Tử Đồ che đậy nhiều năm như vậy. Lần này ta phái ra một tên thiên sứ tám cánh, hiệp đồng huyết tẩy Ngạc Mộng chi nguyên. Bộ lạc nào có hiềm nghi với tà ác tín ngưỡng đều giết sạch, miễn trừ hậu họa.”

"Ngươi làm rất đúng, những dị giáo đồ quả thực đáng chết." Mắt Michael lóe hàn quang. "So với mấy tên ở ma giới thì Thâm Uyên mới là địch nhân mạnh nhất, cho dù thế nào cũng không thể để chúng nó vào thế giới này, chí ít đến khi chúng ta trở thành thần linh, nếu không ăn được thì ta đạp đổ, hủy diệt tất cả"

"Ừm, linh hồn chi uy của ta đã gần viên mãn, thời gian này ta sẽ tập trung tinh lực xem hướng đi của thế giới này, ngươi tiếp tục ngủ đi."

Michael gật gật đầu. Thân thể chầm chậm biến thành vô vàn ánh sáng, tiêu tán trong không khí.

Long cốc.

Quá trưa.

Trong sân hương trà tỏa ra nhàn nhạt, Isabella ngồi trước bàn nhỏ, trên bàn là một bộ dụng cụ pha trà .

Ma giới quanh năm khí hậu thất thường. Ở thế giới mặt đất không chỉ quang nguyên tố cực kỳ dồi dào, mà còn có bốn mùa. Lúc này chính là mùa hè chói chang, Isabella vừa mới đến thế giới mặt đất cho nên có chút không thích ứng.

Không lâu trước, nàng phát hiện một ít thực vật khá tốt tại Long cốc gọi là "lá trà". Thứ đó ẩn chứa quang nguyên tố dị lực, sau khi uống, không chỉ giúp thân thể thích ứng với khí hậu hoàn cảnh, mà có thể tùy vào hoàn cảnh để phát huy ra lực lượng thiên phú cùng khả năng chiến đấu, lại có thể càng nhanh hấp thu thần thánh chi lân Long Hoàng Paergelisi tặng nàng.

Isabella bây giờ, cho dù đích thân Long Hoàng Paergelisi, cũng nhìn không ra thân phận ma tộc của nàng, cái này đương nhiên do tác dụng ở Tà Lam chi lệ và cái vảy kia.

Isabella theo thói quen rót đầy mấy cái chén không trên bàn, sau đó nâng lên trước mặt thưởng thức hương thơm. Mùi trà nhè nhẹ phảng phất, nàng uống một ngụm.

Tại ma giới, tuy tỷ muội của nàng đều đã dùng qua trà nhưng đa phần đều không thích, cho dù bạn tốt Betty tiểu thư cũng không ngoại lệ. Trừ Trần Duệ ra, chân chính ưa thích chỉ có đã uống đến nghiền như Lola, tiên nữ long tiểu thư xưng là "ẩm trà gia". Mỗi lần không có việc gì làm nàng liền đi phẩm trà.

Hiện nay tại Long cốc, trừ Lola, Meiliya cùng Greenspan cũng thích trà nghệ của nàng , nghĩa phụ nghĩa mẫu đối với nàng rất tốt, khiến nàng cảm thụ được thân tình đã mất từ lâu. Hai ngày này, Long Hoàng Paergelisi phái người đưa đến đây một lượng lớn tài nguyên tu hành, vợ chồng tinh linh vương mang theo Lola, lại "thuận tiện" mang theo cái tên không tình nguyện "đứa con của người anh em của Long Hoàng". Vợ của "con của anh em của Long Hoàng" cùng với tên thập đẹp trai đúng lúc bế quan tu hành, cho nên trước mắt vắng mặt.

Cùng là một người, lại có cảm giác an nhàn thư thái, năm đó rất nhiều người cô độc cảm giác hoàn toàn tương phản.

Không yên lòng nhất chính là hắn, không biết hắn hiện tại như thế nào.

Tên "Bendie" có thực lực là ngụy thần, cũng không biết hắn có thể hay không...

Tuy rất lo lắng, rất muốn ở bên cạnh hắn nhưng chỉ có thể chờ đợi.

"Vị này tiểu thư mỹ lệ này, xin hỏi nàng là Meiliya đại nhân sao?"

Thanh âm xa lạ ở phía sau vang lên, Isabella quay đầu nhìn, là một nam tử xa lạ, hai mắt không ngờ là mắt xà, rõ ràng là một vị long tộc.

Long tộc này nhìn nàng chằm chằm, lộ ra thần sắc mất hồn, làm Isabella nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "Không phải."

"Ngươi là... Isabella tiểu thư đi, Greenspan đại nhân và Lola đại nhân đâu?"

"Nhận được bảo vật của Paergelisi bệ hạ, phụ thân và mẫu thân mang theo Lola tỷ tỷ đi tu hành rồi." Isabella nói ra tên của Long Hoàng, ý muốn cảnh cáo tên long tộc này.

“Ồ!” Long tộc kêu lên một tiếng, lại vẫn nhìn nàng không chớp mắt: "Một mình uống trà, không cảm thấy cô đơn sao?"

Vốn loại ánh mắt này làm Isabella cảm thấy chán ghét nhưng mà câu nói này lại khiến đôi mắt đẹp của nàng sáng lên, chắm chú nhìn long tộc một chút, cố ý thở dài một hơi: "Đúng vậy, một mình quá tịch mịch."

"Cần ta làm bạn giúp nàng ra khỏi tịnh mịch không? Tiểu thư xinh đẹp."

Isa liếc đôi mắt xà một cái, sóng mắt dập dờn càng thêm vũ mị: “Trước hết trả lời ta một vấn đề, ta là người xinh đẹp nhất động nhất trong số nữ nhân ngươi gặp sao?"

"Đương nhiên." Long tộc nhún nhún vai.

“Ta là người ngươi ưa thích nhất, yêu nhất sao?"

"Ách… phải!"

"Như vậy, ngươi bây giờ lớn tiếng nói 'ta yêu Isa nhất, còn lại nữ nhân khác đều sẽ không để trong lòng' đi." Isa tiểu thư lộ ra tiếu ý, chớp chớp tròng mắt, hiện lên vẻ phong tình vạn chủng: "Nói đi, tỷ tỷ có thưởng đặc biệt nha."

"Điều này..." long tộc chống đỡ không được, cười khổ nói: "Ngươi là làm sao nhận ra ta?"

Isa tiểu thư thở dài một hơi. Lắc lắc khối lưu âm thạch trong tay giấu sau lưng: "Còn kém một bước, đáng tiếc."

Long tốc biến về Trần Duệ, ngồi đối diện Isabella, nhìn vào khối lưu âm thạch, trán túa mồ hôi, thầm kêu nham hiểm. Nếu hắn nói ra rồi lại bị đại yêu tinh này thu lại, lưu truyền trong hậu cung thì tối ra đường mà ngủ.

Isa khẽ cười, thu lại lưu âm thạch, giúp hắn châm một chén trà: "Trừ Betty, Đâu Đâu và Lola, không người nào biết cái này gọi là 'trà'. Cho dù là phụ thân và mẫu thân, cũng chỉ biết nó gọi là 'đồ uống đắng' thôi. Có sơ hở, thêm nữa nhưng thói quen mờ ám của ngươi, ta liền lột trần ra được."

"Thì ra là như vậy." Trần Duệ gãi đầu, cười nói: "Kỳ thực cho dù không có sơ hở kia, nói thêm nữa mấy câu, chỉ sợ ta không giấu nổi bà xã đâu."

Isabella tự nhiên nghe hiểu được từ "bà xã" này, trong lòng đầy mật ngọt, cười ngâm nga nói: "Hiện tại muốn khen tặng ta đã muộn, khảo nghiệm này đối chính mình thê tử là biểu hiện không tín nhiệm, đồng thời cũng là hành vi phi thường ti tiện. Trừ phi ngươi đưa cho ta một lễ vật, nếu không ta không bảo đảm ngày nào đó lợi dụng một vị nam tử anh tuấn tới khảo nghiệm chàng ta có coi trọng ta hay không."

“Đương nhiên!" Trần Duệ cười: "Ta đã chuẩn bị tốt lễ vật, đây là lễ vật đặc biệt chuẩn bị vì Isa của ta."

Sóng mắt Isa tiểu thư lưu chuyển, lóe ra ánh sáng vũ mị: "Vậy sao? Xem ra ngươi đến có chuẩn bị, chẳng qua, phần lễ vật này phải làm ta mãn ý mới được..."

Bỗng dưng, nàng im bặt.

Trên tay Trần Duệ là một đôi giày thanh sắc, đối với một vị nữ tử mà nói, đôi giày cho dù là trân quý đến đâu cũng không phải một lễ vật thích hợp.

Nhưng mà ánh mắt Isabella lại ngưng đọng, phảng phất nhìn thấy gì đó không thể nói nên lời. Nàng chậm rãi đứng lên.

Trên mặt nàng đã không còn sự nhẹ nhàng ngày thường, cũng không còn vũ mị và phong tình vốn có, chỉ còn nỗi kích động. Tâm tình bị nàng áp chế xuống nhưng lại không cách nào áp chế hoàn toàn, thân thể không tự chủ được run rẩy.

Tay nàng run rẩy sờ đôi giày, trong tích tắc, lại có chút hoảng hốt không dám đụng vào, cho đến khi một bàn tay ấm áp nắm chặt tay nàng, đặt lên đôi giày.

Cảm thụ khí tức quen thuộc đó, phảng phất như thời gian như lùi về 100 năm trước.

Sau đó lại từ một trăm năm trước chầm chậm, chầm chậm trờ về hiện tại.

Từ khi gặp được nam nhân trước mặt, mọt chuyện lại trôi qua, cho đến khi trước mặt là đang ở Long cốc.

Tầm nhìn rất mơ hồ.

Bất tri bất giác, lệ nóng đã chảy ra.

Lần đầu tiên, nàng không thể đè nén tâm tình của chính mình.

Không chút giữ lại, hoàn toàn bộc lộ nội tâm ẩn sâu trong đáy lòng .

Thật giống như một trăm năm trước, khi dưới mưa to thiếu nữ ngửa mặt lên trời khóc lớn. 

Bất đồng chính là, lúc đó là vô tận tuyệt vọng và thống khổ, hiện tại là tràn đầy hy vọng và hạnh phúc.

Gông xiềng phong tỏa nơi sâu nhất trong lòng, cũng chính là cái gông cuối cùng nay đã hóa thành vụn phấn, tiêu tán không còn.

Nàng không nói chuyện, chỉ vùi mình vào lồng ngực của hắn, cảm thụ ấm áp từ cánh tay đang ôm chặt nàng, một loại cảm giác sống lại, thật giống như trong truyền thuyết: phượng hoàng hồi sinh!

"Đời này, không cho phép thả ta ra."

Lòng lặng lẽ nói một câu, linh hồn chỉ còn lại sự tĩnh lặng và bình an.

Bình Luận (0)
Comment