Chàng Rể Nhặt Được

Chương 19


Lâm Lam Thành mua xe mới cho Nguyên Huyền, người đầu tiên nhìn thấy lại là Định Ngũ.
Ông bố vợ này không thường xuyên ở nhà, cũng không có thời gian nhà nói chuyện với Lam Thành.

Dù sao trước giờ với dáng vẻ bất cần đời của hắn thì không tiếp xúc sẽ không tăng xông.
Mà cha vợ với con rể vốn tính thù, ngoại trừ thấy nó xuất hiện thêm phiền cũng không cách nào tống cổ đuổi đi.
Lam Thành dừng xe trước cửa.

Tiếng động cơ của Rush không ồn ào nhưng vẫn gây lên âm thanh chú ý của căn nhà vốn đầy tiếng vọng đón người.
Ông Định Ngũ trong phòng khách xem tivi, loáng thoáng thấy bóng thằng con rể còn chưa kịp chán chường quay người nhìn nơi khác lại đập ngay tầm mắt:
—Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Lam Thành! Xe này…con mượn ai…?”
Ý ông vốn không phải vậy.
Nhưng chẳng nhẽ lại nói:
—Ăn trộm là không tốt! Gia định không cho phép những suy nghĩ không đứng đắn.

Mau mang xe trả lại người ta.
Định Ngũ thất thần không biết Lam Thành đã trả lời hay chưa.

Hai mắt dán thẳng vào khung cảnh trước mặt.
Nói rằng hãng xe này không quá đắt đỏ, lại càng không sánh được với thứ của đại phòng.

Nhưng đối với một người hàng ngày đi làm trên con tay ga ngừng sản xuất thì đây chính là cánh cửa mới.
Màu đen sang trọng, nội thất hoa văn trang nhã.

Thân xe đến một vết bụi cũng không có.

Đến cả mùi sơn mới cũng ngái ngái không kiềm lòng khiến đầu óc mơ màng.

Nội tâm Định Ngũ khóc thầm nhưng dáng vẻ hiện ngay trước mặt vẫn hiển nhiên là khoanh tay vững trãi trước ngực:
“Mau nói cho bố biêt! Sẽ không nói với Nguyên Nguyên.

Thành thật rất đáng quý.”
Đối diện thế này, Lam Thành ngoại trừ dáng vẻ y phục thì gương mặt lại hiện lên ôn như vô cần thiết thực:
“Cái này Nguyên Huyền dành dụm tiền để mua.

Con mang về.”
Nguyên Huyền mua?
Đùa gì vậy?
Lam Thành nói xong cũng không tự mình tin được.
Cô vợ nhỏ của hắn có cái năng lực này thật sao?
Một con sâu nghèo đến tiền mua quần áo cũng so đo thì lấy đâu ra vung tay quá trán.
Nhưng nói hắn mua?
Không biết chừng việc đầu ông Định Ngũ làm không phải trầm mặc mắng hắn mà chạy vội trong nhà tìm ngay sổ đất.

Sau đó kiếm lấy cái túi lớn, đặt đồ bên trong, giờ phút đều ôm chặt không buông.

Đến cả khi đi ngủ thay vì ôm bà Huệ Diệu mà ôm cái túi đó.
Định Ngũ hoang mang còn chưa biết lên phản ứng thế nào đã thấy Lam Thành một mạch bước lên cầu thang về phòng nhỏ.
Đến khi đi xuống nhìn thấy ông Định Ngũ còn trầm ngâm lại thấy hơi kỳ lạ:
“Con đi đón Nguyên Huyền!”
“Đi đi!”
Định Ngũ chống một tay lên cằm, một tay đặt trước ngực lấy điểm tỳ thêm trầm ngâm.
Bà Diệu ở nhà làm nội trợ.

Một tay chăm lo từng ly từng tí của cả nhà.

Những chuyện phù phiếm bên ngoài bà có chút hiểu biết căn bản nhưng tuyệt nhiên không cố tình phân tích.
Đợi tới khi cả nhà ăn cơm, bà Diệu mới dò hỏi một tiếng:
“Nguyên Nguyên! Con mới mua xe?”
Nguyên Huyền đang ăn, bị câu nói này là cho ngơ ngác:
“À…đúng…xe này con mua! Giấy tờ cũng…xong rồi!”
Nguyên Huyền vừa trả lời vừa nhìn sang Lam Thành.
Hắn ta chút phản ứng cũng không có, tiếp tục chăm chú chuyện trên thưởng thức.
—Tiền của chồng cũng là tiền của vợ, hơn nữa là tiền sạch.

Tôi mua cho cô cũng không tính quá bất thường.

Về nhà ai hỏi gì cũng nói là tiền của cô.
Mấy câu nói ong ong trong đầu thêm một lần khiến Nguyên Huyền thêm lơ đãng.
“Vậy hay là con đổi xe với bố con đi?”
Bà Huệ Diệu gắp lên một miếng thịt, đặt vào bát con gái:
“Bố con cũng là Trưởng phòng giám sát vật liệu.

Lại thường xuyên đi đây đi đó, chạy qua chạy lại.

Thi thoảng còn tiếp khách, cứ đi xe máy mãi cũng không tiện.”

Hết cậu bà lại thở dài một hơi.
Lời nói này không sai.
Nguyên Huyền bây giờ làm trong Phòng quan hệ đối tác.

Dù có ra ngoài cũng là đi lại với danh nghĩa công ty, có thể dùng xe của công ty.

Đương nhiên thuận tiện hơn bố Định Ngũ phải tự lo.
Nhưng…xe này…
Nguyên Huyền lại nhìn về Lam Thành.

Hắn vẫn không có thái độ, chẳng buồn báo hiệu một câu.

Đẩy củ khoai nóng này vào tay ngừoi khác với ánh mắt lạnh băng.
Đợi tới khi lên phòng, Nguyên Huyền mới nói:
“Anh Thành! Chuyện chiếc xe…”
Lam Thành đeo tai nghe, tâm trí trên mây thả lỏng không để ý có người bên cạnh.
Mặc dù Nhược Thuỷ đang phát triển khá tốt.

Dự án chung cư cao cấp Diêu Hi A cũng phát triển trước tiến độ một bậc.

Nhưng so với kỳ vọng ban đầu của hắn có chút nằm ngoài thất vọng.
Hơn nữa ngày hôm qua Giả Thấp Linh cũng đang nhắc nhở hắn về chuyện Công ty nội thất cố ý tăng giá nhập khẩu lên 20%.
Con số này so với dự tính ban đầu quá lớn.
Có lẽ bên trong công ty đang dần xuất hiện những con sâu mục do Đức Nhân đẩy sang càn quét.
Nhưng nếu bây giờ toàn bộ đám người kia một lượt đuổi thẳng.

Thì tình hình có thể căng thẳng tới như nào?
Thời hạn hợp tác treo trên đầu Lam Thành chỉ có một năm.

Hắn không những phải có địa vị trong nghành, lại cần lọt vào mắt xanh lão phu nhân họ Lâm.
—Chỉ tiếc là đứa nghiệt súc này không tính quá nhiều như vậy! Lựa cho ban đầu không có gương mặt đó.
Nhưng bầu trời suy nghĩ vẫn đang chìm đắm, một bên tai nghe nhanh chóng bị lực bên ngoài tháo ra.
Nguyên Huyền dùng đôi mắt mèo nghiên cứu một lượt dáng vẻ trước mặt:
“Anh là Không vui chuyện Huyền đồng ý với mẹ sao?”

“À…chuyện gì nhỉ? Cái xe hả?”
Nguyên Huyền gật đầu.
Không phải lúc trước chưa làm phật ý Lam Thành bao giờ.

Chỉ là đối với chuyện đó hắn sẽ tự khắc bùng nổ với giọng điệu châm biến.
Nhưng hôm nay, ngoại trừ ăn cơm rồi biến mất, thậm chí một ánh mắt cũng không thấy thay đổi.
Chính cái cảm giác khác lạ này đôi khi khiến con người ta sợ hãi:
“Huyền nhất định sẽ giành tiền trả lại cho anh!”
Nguyên Huyền cúi nửa thân đủ 90 độ.

Dáng vẻ thành thục thật tâm.
Hắn phẩy tay lại đeo lên cái tai nghe bị cướp mất:
“Mai dẫn cô đi mua chiếc khác.

Là nợ, không phải cô.”
Đầu óc Nguyên Huyền muốn nổ tung.
Cái gì mà mua chiếc khác?
Cái gì mà Lam Thành nợ?
Hai năm tính tiền ăn ở cũng không bằng một góc chiếc xe kia.

Lại không bằng một phần phân rất nhỏ của bộ sưu tập ngày trước.
Cái gì mà nợ cô?
Thêm một lúc Lam Thành mới nhớ ra:
“Tôi cũng nghèo rồi! Không mua được cái khác.

Hạ xuống một bậc được không?”.

Bình Luận (0)
Comment