Chàng Rể Nhặt Được

Chương 40


Bất động sản Chí Thành là một định hình công ty trực hệ giống với Bất động sản Nhược Thuỷ.

Tuy quy mô cũng như thế lực đằng sau không thuộc dạng bao quát như nhà họ Lâm nhưng không kẻ nào dám đánh giá thấp.
Nguyên Huyền có trong tay dự án của Nhược Thuỷ bảo đảm, Định Đàm Công nắm được Chí Thành cũng coi là một 9 một 10 không người thua kẻ kém.
Lam Thành nâng ly rượu vang trên tay, từ từ thưởng thức mùi vị quen đã lâu không còn thân thuộc.

Trước khi hắn tới thành phố Cảnh này, thứ rượu vang nhạt nhạt, vị ấm chát cùng hương quyện nơi đầu lưỡi khiến bản thân không cách nào thoát khỏi.
“Anh Thành! Mấy cô gái kia nhìn qua đây không biết bao lần rồi.

Anh có sức hút thật đấy!”
Lam Thành kéo nhẹ Nguyên Huyền gần sát bên người.

Khoảng cách có thể cảm nhận từng lỗ chân lông trên gương mặt xinh xắn nhỏ bé đang thấp thỏm co giãn:
“Em đang ghen sao?”
“Không!”
“Vậy anh qua đó chào hỏi chút.

Dù sao em cũng không để ý…hay là nói chuyện thân mật thêm với họ? Cũng được nhỉ?”
Hắn không chỉ nói chuyện cách bình thường nhạt ý như trước kia.

Sau lần cưỡng hôn Nguyên Huyền, tâm tình có vẻ tốt hẳn lên, nói chuyện nhiều phần thân mật.

Thậm chí có thể mặt dày nói bóng gió mấy lời chọc tức.

“Không được! Nếu anh đi đến đấy, bọn họ không cho anh quay trở lại thì sao? Nữ nhân xinh đẹp đều là lừa đảo.”
“Vậy em cũng là lừa đảo?”
“Em không đẹp bằng bọn họ! Lại còn không có thân thể nóng bỏng, giọng nói cũng không dễ nghe, còn không biết nịnh chồng.”
CHỒNG?
Lam Thành quay mặt đi, nhanh chóng đỏ ửng.
Vốn dĩ hai người là vợ chồng, nói như vậy, xưng hô như thế cũng không có gì không thoả đáng.
Biết sớm Nguyên Huyền có thể nói ngọt như vậy:
“Nguyên Nguyên! Em vừa nói gì vậy? Anh nghe không rõ! Em nói lại anh nghe!”
“Không nói!”
“Nói đi!”
“Em không nói gì hết! Anh nghe nhầm rồi!”
Đám đông người xô dịch di chuyển cùng tiếng nhạc hoà quyện, tất cả như chìm đắm cho riêng không gian của hắn.

Mọi thứ bên tai dường như rất xa lạ, mọi thứ trước mắt cũng chỉ vỏn vẹn hình ảnh của Nguyên Huyền đang tươi cười.
Hạnh phúc mang tên vợ chồng chính là bây giờ mới nhen nhóm một chút trong hôn nhân gượng ép.
“Đây có phải là cô Định Nguyên Huyền? Người hợp tác chính trong mối quan hệ với Bất động sản Nhược Thuỷ?”
Lam Thành theo thói quen bất giác vòng tay kéo Nguyên Huyền lại sát bên thân.

Ánh mắt hằn học đánh giá cái tên mới xuất hiện một lượt từ đầu đến cuối:
“Anh là ai?”
Người đàn ông cũng trạc tuổi Lam Thành.

Không có dáng vẻ ngỗ ngược của hắn, chỉ có nét ung dung thoải mái tự tại giống cảm nhận đầu tiên với Vũ Thiệu Hoàng.

Chính là nam nhân có thể hiểu chung cách nghĩ.
Lam Thành thêm một lần trầm giọng:
“Chúng tôi quen biết anh sao?”
Người đàn ông đối diện không quan tâm đến Lâm Lam Thành đứng đó, vẫn đưa tay về phía Nguyên Huyền với bộ mặt thân thiết:
“Xin tự giới thiệu! Tôi tên Bạch Ưng Khanh.

Là Tổng giám đốc của Chí Thành.

Cũng là một người rất hâm mộ cô.

Không biết chúng ta có thể nói chuyện riêng một lát?”
“Không cần! Vợ tôi không thoải mái khi ở cùng mấy kẻ xấu hơn chồng mình.”
“Là tôi đang nói chuyện với cô Huyền!”
“Về việc gì? Một người là Tổng giám đốc của Chí Thành, quan hệ đối tác trực tiếp của chủ nhân bữa tiệc này lại nói muốn nói chuyện riêng với người được coi là đối trọng trong công ty Định Giao?”
Sắc mặt hắn vốn dĩ ban đầu cuộc nói chuyện đã u ám.

Bây giờ càng thêm lúc nhẫn nhịn càng khó để miêu tả cái thần sắc muốn giết người:

“Anh đây là lấy tư cách gì? Còn không mau cút đi?”
Bạch Ưng Khanh lùi lại một bước, ánh mắt dời từ Nguyên Huyền sang Lam Thành không biểu lộ thái độ.
Ban đầu là hứng thú v ớingười có thể hợp tác với Bất động sản Nhược Thuỷ mà chấp nhận lời hợp tác không để ý kỹ càng.
Nhưng sau lần gặp mặt này:
“Chúng ta còn gặp lại nhau, cô Nguyên Huyền!”
Bạch Ưng Khanh vừa đi, Định Ái Diệu thấy chuyện cũng chỉ kịp chạy đến:
“Vừa rồi? Có chuyện gì?”
Nguyên Huyền đứng lên giải thích:
“Là chút hiểu nhầm! Không có vấn đề gì cả.”
“Nguyên Huyền! Chị không biết em đến bữa tiệc này có mục đích gì.

Nhưng em nên biết, hôm nay là ngày toàn chào mừng hợp đồng với Bất Động sản Chí Thành, cũng là ngày biểu hiện cho bên đó thấy thành ý của chúng ta trong biệt thự này.

Em đừng gây thêm rắc rối.”
“Em không…có.”
“Chuyện trong nội bộ công ty tốt hơn hết đừng khiến bà nội đau đầu.”
Định Ái Diệu hướng mắt nhìn về phía tập tài liệu được Nguyên Huyền che đậy vụng về bên ghế chật.
Đây là lời cảnh cáo nhỉ?
Chuyện quan trọng như vậy, không thể nói với bà nội thì có thể nói với ai? Không một ai trong nhà này Nguyên Huyền có thể tuyệt đối tin tưởng chứ đừng nói đến nhờ vả chuyện quan trọng.
“Em đã lấy được chứng kiểm định.

Số lượng kính chúng ta giao cho bên Nhược Thuỷ quả thật có vấn đề.”
Ái Diệu nghe lời này, lập tức kéo lấy Nguyên Huyền sang một bên khác.
Hai người tưởng chừng đã từng quen thuộc,đã từng hiểu rất rõ câu chuyện của người kia, cũng là ngầm hiểu về vị thế.

Nhưng vào giờ khắc này, Nguyên Huyền giống như bị phản bội mà tràn đầy nước mắt:
“Chị không tin em đến vậy sao?”
“Đây không phải vấn đề tin tưởng.

Chỉ cần em không quan tâm chuyện này, cũng đừng tìm hiểu gì, tự khắc mối quan hệ sẽ kéo lại như xưa.”

“Nhưng…anh họ…thực sự đã bòn rút nguyên vật liệu, lấy tiền công ty cho vào túi riêng.

Cứ như vậy…”
Định Ái Diệu nâng cằm cô lên bằng ngón tay vừa lướt qua hàng nước mắt nóng hổi.
Vì cái thứ gì Nguyên Huyền lại luôn là người muốn đối địch với tất cả?
Chuyện lấy chung đút túi riêng là chuyện có thể tránh sao? Đây là chuyện quá bình thường, công ty nào cũng có, gia tộc nào cũng mang vài người như vậy.
Nhị phòng không đút túi, không có thể cấm đại phòng cũng như vậy.

Chỉ có điều, sao Nguyên Huyền lại không thể nhắm mắt cho qua?
“Huyền! Em chưa chạm đến vị trí có thể làm được như vậy nên khó chịu sao?”
“Chị Ái Diệu? Em…chị…nói gì vậy?”
“Anh họ cả có quyền làm như vậy, chỉ vì một tờ giấy chứng nhận nguyên vật liệu có vấn đề thì chứng tỏ chuyện của Nhược Thuỷ là do anh họ cả? Anh họ có dòng máu của bà nội, là dòng máu huyết thống được bà nội nhận định.

Minh Nguyệt là người được bà nội yêu thương nhất.

Em là người yên bề nhất trong cuộc hôn nhân mãn ý.

Chỉ có chị là không có gì cả! Vì vậy, em đừng khiến chị thêm nhiều việc nữa.”
Dứt lời, Định Ái Diệu nắm lấy bản kiểm nghiệm trên tay từ khi nào xét nát thành bốn mảnh lớn:
“Đừng lấy thứ này xuất hiện.

Đừng gây chuyện! Nhìn thấy em, chị phải cố gắng để tươi cười cũng đủ vất vả rồi!”.

Bình Luận (0)
Comment