Chàng Rể Phế Vật

Chương 1060

CHƯƠNG 1060


Lúc này, trái tim của Diệp Thái Linh chấn động … Chẳng lẽ … Là cô đã nghĩ quá nhiều rồi sao? Cô khẽ lắc đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của mình.


Bầu không khí kìm nén và im lặng bị phá vỡ, cơn khủng hoảng băng giá dường như lặng lẽ qua đi.


Ba Diệp nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay bên eo của ông, vẻ mặt thản nhiên, lãnh đạm như người tàn tật không biết đánh trả… Nhưng không ai biết…Bên eo của ông đang treo một món vũ khí.


Ánh mắt của Trần Xuân Độ vô tình quét qua eo của ba Diệp, hành động vừa rồi của ba Diệp nào thoát khỏi tầm mắt của anh…


Một tia sâu thẳm vô tình lóe lên trong mắt anh … Nhà họ Diệp này có gì đó không đúng lắm… Mà Ba Diệp của Diệp Thái Linh dường như đang che giấu điều gì đó …


Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh khẽ chớp, cô tự thì thào lẩm bẩm: “Cái tên hung thủ này thật là đáng ghét … Vậy mà chặt hết đầu của đối phương xuống…Ngay cả một người cũng không buông tha…”


Trần Xuân Độ nghe xong những lời này, trái tim khẽ nhảy lên, anh ta giả vờ kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Chặt đầu của mấy người kia xuống hết luôn à?! Chuyện này cũng … Quá tàn nhẫn rồi đi? !!!”


Hình như Diệp Thái Linh cũng cảm thấy bản thân nói hơi nhiều, vội vàng che miệng lại, giương đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng trừng anh: “Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều!”


Trần Xuân Độ sửng sốt một chút rồi gật đầu, vẻ mặt giả vờ cực kỳ hữu hiệu. Như thể anh thực sự giống như một người ngoài cuộc vậy…


Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh khẽ ngưng tụ, suy nghĩ trong đầu lại một lần nữa rối rắm, lộn xộn … Chẳng lẽ là bản thân cô thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi sao? Vừa rồi manh mối chặt đầu mà cô ta nhắc tới … Trong tin tức không hề nhắc tới, đó là manh mối bên trong không có công bố bên ngoài… Vừa rồi cô chỉ vô tình nhắc tới, chỉ muốn nắm lấy cơ hội dụ dỗ Trần Xuân Độ .. .Nếu anh ta đang giả bộ dửng dưng lạnh nhạt … Thì đó có nghĩa là mấy biểu hiện vừa rồi của anh ta tất cả đều là ngụy trang! Một người bình thường, nghe tin về vụ chặt đầu tàn bạo đẫm máu … Không ai có thể bình tĩnh nổi! Nếu anh ta phối hợp gật đầu, vậy càng chứng minh trong vụ án này anh càng có hiềm nghi thêm nữa.


Tuy nhiên, lúc này Trần Xuân Độ lại biểu hiện ra tất cả những cảm xúc mà một người bình thường nên có. Tất cả những điều này dường như không có sự giả tạo hay ngụy trang nào … Sự khiếp sợ, kinh ngạc của anh … Những cảm xúc này rất chân thật, dường như … Đó là một cảm giác phát ra từ tận xương tủy của anh.


Tuy Diệp Thái Linh là một cảnh sát đã được đào tạo tâm lý chuyên nghiệp, nhưng cô không cách nào nhìn thấy bất kỳ sai sót nào trong biểu cảm của Trần Xuân Độ.


Sau khi ăn xong, Trần Xuân Độ cũng không tiện ở lại lâu, bèn đứng dậy rời đi.


Diệp Thái Linh tiễn Trần Xuân Độ ra khỏi cửa, trước khi rời đi…Trần Xuân Độ chào tạm biệt cô, lại đổi lấy một ánh mắt xem thường từ cô.


“Trần Xuân Độ, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là anh đừng để tôi bắt được nhược điểm phạm pháp nào, nếu không tôi nhất định sẽ tự tay bắt lấy anh.” Diệp Thái Linh chỉ vào Trần Xuân Độ rồi lạnh lùng cảnh cáo.


Trần Xuân Độ mang vẻ mặt bất đắc dĩ: “Linh à, tôi ở trong mắt của cô…Chẳng lẽ chỉ là tội phạm thôi sao? Lẽ nào không có thân phận khác thay thế hả?”


“Anh cón muốn cái thân phận nào nữa?!” Diệp Thái Linh lạnh lùng hỏi lại.


“Ví dụ như, bạn trai linh tinh gì ấy…” Trân Xuân Độ nhếch mép nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thái Linh càng ngày càng trở nên không có kiêng kỵ gì.


“Đồ thần kinh! mơ nha bạn!” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh vừa lạnh lùng vừa giận dữ, hung hăng đóng cửa lại!


Trần Xuân Độ nở nụ cười ảm đạm, xoay người rời đi.


Hôm nay, lần thăm hỏi này, lẽ ra đã xóa tan hoàn toàn mối nghi ngờ của anh về vụ án này…Ngay từ đầu, anh bước vào nhà của Diệp Thái Linh, mục đích chính là vì vụ án này mà đến…Vừa rồi, hết thảy biểu hiện lúc ở trên bàn cơm của anh đều đang tránh khỏi hiềm nghi của vụ án này.

Bình Luận (0)
Comment