Chàng Rể Phế Vật

Chương 1131

CHƯƠNG 1131


“Trần Xuân Độ, chuyện tối hôm qua… em hy vọng, là một lần cuối cùng… chúng ta, sau này chỉ là đồng nghiệp, được chứ?” Tôn Giai Giai do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nghiêm túc nói. Cô ta hy vọng vứt sạch mối quan hệ giữa hai người, cô ta không muốn tiếp tục dây dưa như vậy, Trần Xuân Độ thở dài, chậm chạp gật đầu: “Được, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chỉ là đồng nghiệp.”


Xe BMW mini từ từ chạy tới khuôn viên trường đại học, Hội nghị tuyển dụng nhân tài được tổ chức trong sân vận động của trường đại học. Tất cả các doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố T đều đi đến hiện trường hội nghị tuyển dụng, dự định tuyển dụng nhân tài xuất sắc trong trường đại học hàng đầu này.


Hiện trường hội nghị tuyển dụng của Tập đoàn Lê thị đã bố trí xong từ sớm, hai người Tôn Giai Giai và Trần Xuân Độ đi tới trước bàn tuyển dụng của tập đoàn Lê thị.


Vốn dĩ Trần Xuân Độ có chút phiền muộn, nhưng mà nhìn thấy những nữ sinh viên trẻ tuổi đứng nối liền không dứt trong hiện trường hội nghị, phiền muộn trong lòng Trần Xuân Độ ngay lập tức biến mất! Nhiều người đẹp như vậy, đây chính là một chuyện tốt để mở rộng tầm mắt!


“Này người đẹp! Tới đây, tập đoàn Lê thị tuyển dụng nhân tài, mau đến xem đi!” Trần Xuân Độ cởi giày da bắt chéo chân, miệng ngậm điếu thuốc, bộ dạng côn đồ lưu manh, cứ như vậy ngồi trước bàn, không kiêng nể gì mà hò hét với đám sinh viên nữ trẻ tuổi xinh đẹp này.


Đám sinh viên kia nhìn thấy bộ dạng này của anh… Ngay lập tức đều trốn rất xa, chỗ nào còn dám tới gần? Càng đừng nói đến nhận lời mời…


Tôn Giai Giai ở một bên không khỏi hết chỗ nói, “Em nói Trần Xuân Độ, anh có thể nghiêm túc chút được không, đây chính là nhiệm vụ mà tổng giám đốc Lê giao cho đó ~!” Tôn Giai Giai tức giận quát lên.


Trần Xuân Độ bĩu môi, một bộ thật bất đắc dĩ: “Giai Giai, đây là bản tính của anh được không? Bản tính rất khó sửa, anh đã rất nghiêm túc.”


Tôn Giai Giai: “…”


Đôi mắt đẹp của Tôn Giai Giai trợn trắng nhìn anh vài lần, quả thật là không còn gì để nói với người đàn ông này, cô ta thật không hiểu, sao mình lại có thể thất thân với một người đàn ông lưu manh như vậy? Chính mình từ trước tới giờ không nghỉ tới… Lần đầu tiên lại bị một người đàn ông khó hiểu như vậy chiếm đoạt… Cuộc sống thật là kỳ lạ.


Một cô gái xinh đẹp đi đến trước bàn tuyển dụng hỏi: “Đây có phải là điểm tuyển dụng của tập đoàn Lê thị không?”


Trần Xuân Độ nhìn thấy là người đẹp, lập tức tỉnh táo tinh thần, gật đầu: “Đúng, đúng là tập đoàn Lê thị một trong năm trăm doanh nghiệp hàng đầu nước C, người đẹp họ gì vậy?”


“Hả?” Người đẹp kia sửng sốt, đáp: “Tôi họ Vương…”


“Xin chào người đẹp Vương.” Trần Xuân Độ híp mắt trực tiếp vươn tay ra, không để ý sự mâu thuẫn của người đẹp kia, nắm lấy tay cô ta, cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô ta.


“Người đẹp em tự giới thiệu mình một chút đi.” Trần Xuân Độ híp mắt nói.


Cô gái xinh đẹp gật đầu, giới thiệu: “Tôi là sinh viên năm cuối năm nay tốt nghiệp, học kinh tế thương mại MBA…”


“Người đẹp số đo ba vòng của em là bao nhiêu vậy?” Trần Xuân Độ tiếp tục hỏi.


Vụt! Khuôn mặt xinh xắn của người đẹp kia trong nháy mắt thay đổi… Vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh: “Anh hỏi cái này làm gì?” Người đẹp cảnh giác nói.


Trần Xuân Độ ngâm điếu thuốc, vô lại nói: ” Tiêu chuẩn tuyển người của tập đoàn Lê thị, thứ nhất là xem tướng mạo, thứ hai là xem dáng người, thứ ba là xem năng lực… Chẳng qua tôi thấy tướng mạo của người đẹp em rất tốt, ngực phỏng chừng cũng vượt qua được, vòng mông này…” Trần Xuân Độ híp mắt nhìn về phía người đẹp, Khuôn mặt của người đẹp kia đỏ lên, giận dữ nói: “Bệnh tâm thần! Háo sắc!” Nói xong cô ta dậm chân ngọc một cái, trực tiếp thở phì phò rời đi, Không khí trong nháy mắt xấu hổ, Trần Xuân Độ vẻ mặt ngơ ngác… Tôi đã làm sai cái gì!


“Sinh viên bây giờ đều bảo thủ như vậy? Ngay cả cơ hội bắt chuyện cũng không cho?” Trần Xuân Độ rất vô ngữ lại hút một ngụm thuốc.

Bình Luận (0)
Comment