Lâm Trinh Tuyết ở đầu bên kia điện thoại cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu không phải bộ phận kỹ thuật của tập đoàn tận tâm làm việc, có thể cũng phải đến sáng sớm hôm sau mới biết được.
Sau khi cúp máy, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp như mài giũa của Lê Kim Huyên đã thay bằng vẻ lo lắng mơ hồ.
“Sao vậy?” Mẹ của Lê Kim Huyên, Lý Hương Tràm, nhìn thấy Lê Kim Huyên nghe máy xong thì đột nhiên mất bình tĩnh, quan tâm hỏi.
Lê Kim Huyên nói ra nguyên do, ngay lập tức biến bầu không khí vốn đang vui vẻ của bữa cơm tối rơi vào trầm lắng.
Ngay cả Lê Duy Dương cũng không có tâm trạng ăn cơm, nếu bí mật của tập đoàn Lê thị bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ là một đòn chí mạng đối với tập đoàn Lê thị.
Nếu bị đối thủ cạnh tranh cùng ngành nắm bắt cơ hội, thậm chí có thể khiến tập đoàn Lê thị lập tức bị sụp đổ!
Bữa tối hoàn toàn im lặng, chỉ có Trần Xuân Độ, như thể không nghe thấy gì, vô tư không để ý đến, cúi đầu vừa ăn vừa uống.
Cuối cùng Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, xì một tiếng, nâng dép lên giẫm mạnh vào chân Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, bàn tay dính đầy dầu mỡ đặt đùi gà xuống, lau miệng, cười hờ hững: "Chú Lê, có câu nói rất hay, xe tới trước núi tất có đường, không ăn cơm no, nào có sức làm việc."
Trần Xuân Độ nói xong lại cúi đầu gắp một miếng thịt gà rồi tiếp tục ăn...
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên trợn to, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, cơn lửa giận bùng cháy hừng hực, người này cũng quá không có tố chất!
“Xuân Độ nói đúng, ăn xong trước rồi lại nghĩ cách.” Một lúc lâu sau, Lê Duy Dương mới chậm rãi nói.
Tuy là Lê Duy Dương nói như vậy, nhưng ba người nhà họ Lê đã không còn khẩu vị để ăn tiếp, ăn qua loa vài miếng thì đứng dậy vào phòng khách ngồi, chìm đắm trong suy nghĩ.
Ngay sau đó, Trần Xuân Độ cầm chiếc hộp đựng nhân sâm hoang dã đi tới, khẽ mỉm cười: "Chú Lê, cây nhân sâm hoang dã này của chú, nếu như con không có tính sai, giá trị vượt xa giá mà chú đã bỏ ra."
Lê Duy Dương cau mày, đang phiền lòng chuyện công ty, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn lướt qua cây nhân sâm hoang dã trong hộp, có chút không dám tin: "Không thể nào, tuy nó rất hiếm hoi, nhưng cái giá ta bỏ ra cũng đã gần với giá trị của nó rồi."
Trần Xuân Độ lắc đầu: “Hầu hết nhân sâm chỉ cần gần giống hình người là có thể bán được giá cao, nhưng cây này là một trường hợp ngoại lệ.” Trần Xuân Độ mở hộp ra và chỉ vào cây nhân sâm hoang dã bên trong: “Chú Lê, chú nhìn xem nó giống thứ gì?"
Lê Duy Dương cúi đầu, cẩn thận quan sát chốc lát, đột nhiên lộ vẻ xúc động: "Giống vũ khí?"
Trần Xuân Độ gật đầu: "Đây chỉ là một trong những điểm khác biệt của nó.
Nhân sâm hoang dã khi bị đào ra, rễ của nó cực kỳ dễ gãy, do đó mà giá trị giảm nhiều.
Đặc biệt là nhân sâm giá cao ngất trời cũng vậy, rất ít có rễ không gãy, nhưng cây này lại không có bất kỳ tổn hại gì."
“Có thể có được loại kỹ năng tay nghề như vậy, nhất định là một bậc thầy.” Trên mặt Trần Xuân Độ hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Dược tính của nó vượt trội hơn nhiều so với nhân sâm hoang dã năm trăm năm tuổi thông thường, thậm chí nó còn có thể có hiệu quả của nhân sâm hoang dã sáu trăm năm tuổi."
Đáy lòng Lê Duy Dương chấn động, giá trị của nhân sâm hoang dã gần như tăng gấp đôi khi năm tuổi càng cao.
“Theo lời con nói, ta đã kiếm được lời?” Lê Duy Dương trầm giọng hỏi.
Trần Xuân Độ gật đầu: "Kiếm được lời to, nếu bán cho người thực sự biết mình cần gì, hoàn toàn có thể bán được giá cao."
“Tốt.” Lông mày nhíu lại của Lê Duy Dương giãn ra, Trần Xuân Độ đã mang đến cho ông một tin tức tốt, làm tâm trạng ông vui vẻ hơn một chút.
“Xuân Độ, con rất am hiểu nhân sâm sao?” Lê Duy Dương hỏi.
“Tàm tạm, chủ yếu là trước kia con thường uống trà sâm nên cũng hiểu được đôi chút.” Trần Xuân Độ mỉm cười nói, làm cho Lê Kim Huyên ở bên cạnh khinh thường.
Dùng nhân sâm pha trà xa xỉ biết bao, chưa nói đến là nhân sâm hoang dã, chỉ dùng nhân sâm bình thường pha trà, gia đình giàu có bình thường cũng không dám làm như vậy.
Còn người này, lại không biết xấu hổ nói mình thường uống trà sâm, coi người khác là kẻ ngốc sao?
Làm sao Lê Kim Huyên biết được, trong biệt thự ở Colombia, Trần Xuân Độ có cả một nhà kho riêng chỉ nhân sâm năm trăm năm tuổi giống như của Lê Duy Dương đây!
Chưa nói đến những loại sâm khác có tuổi đời thấp hơn.
Khi đó, sau khi Trần Xuân Độ mang theo một đám anh em đi làm nhiệm vụ trở về từ Syria, mỗi người đều dùng nước ngâm nhân sâm tắm mỗi ngày...!May mà không có truyền ra ngoài, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ chấn động thế giới!
Nếu Lê Duy Dương biết chuyện này, nhất định sẽ trợn to hai mắt, cho rằng những chuyện đó đều không phải là thật.
Lê Kim Huyên càng sẽ khịt mũi coi thường, cho rằng Trần Xuân Độ chỉ biết khoác lác.
Trong mắt Trần Xuân Độ, nhân sâm năm trăm năm tuổi cũng chỉ có chút quý hiếm thôi, thật sự không tính là vô giá.
Khi đó, Trần Xuân Độ cũng không thèm dùng nhân sâm pha trà, mà dùng làm nước súc miệng.
“Không khoác lác anh sẽ chết sao?” Lê Kim Huyên chế giễu.
Trần Xuân Độ nhún vai, cười ngại ngùng.
Nhưng mà Lê Duy Dương lại thực sự tin Trần Xuân Độ, cười ha ha nói: "Xuân Độ, con quả thật có nhiều câu chuyện, ngay từ đầu ta đã không nhìn nhầm con!"
"Ba" Lê Kim Huyên không vừa lòng trừng mắt nhìn, hiện giờ tập đoàn Lê thị đang rơi vào mối nguy, mà Lê Duy Dương lại bị tên Trần Xuân Độ lừa gạt, đi nghiên cứu nhân sâm gì đó!
"Máy chủ của tập đoàn Lê thị được bảo vệ bởi công ty an ninh mạng giỏi nhất thành phố T.
Bộ phận kỹ thuật của tập đoàn cũng rất giỏi.
Sao có thể bị sập trong chớp mắt?" Cuối cùng Lê Duy Dương thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa tra ra nguyên nhân.” Khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ vẻ ngưng trọng, rắc rối lần này có vẻ như rất khó giải quyết.
“Xuân Độ, con thấy thế nào?” Lê Duy Dương nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Xuân Độ.
"Một ổ kiến nhỏ cũng có thể phá vỡ bức tường đắp cao ngàn dặm." Trần Xuân Độ suy nghĩ chốc lát rồi nói.
“Là ý gì?” Vẻ mặt Lê Duy Dương xúc động, hỏi tiếp.
“con cũng không rõ lắm, chuyện này cần phải điều tra.” Trần Xuân Độ lắc đầu.
“Tôi sẽ để Tô Loan Loan đi điều tra.” Lê Kim Huyên nói.
"Cô ấy? Hay là để anh đi cho." Trần Xuân Độ liếc nhìn Tô Loan Loan ở bên cạnh rồi tự đứng ra đảm nhận.
Tô Loan Loan liếc nhìn Trần Xuân Độ, khinh thường trong lòng, người này chỉ biết chểnh mảng, để anh ta đi điều tra, có thể tra ra được gì?
“Cô ấy xuất thân từ đội đặc nhiệm, tìm kiếm dấu vết và manh mối là điểm mạnh của cô ấy.
Hay là anh thôi đi.” Lê Kim Huyên cười khẽ một tiếng.
"Tình hình cụ thể còn chưa rõ, ngày mai đến công ty mới biết.
Không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta hãy ở đây trước." Lê Duy Dương đứng lên nói.
Biệt thự ở đây rất rộng, có rất nhiều phòng trống cho người ở.
…
Gần tối, trong một quán bar, bên trong phòng VIP, Chu Thiên đang cầm ly rượu, sắc mặt đỏ hồng, đã say bí tỉ.
Ở bên cạnh, Metis đầu tóc bạch kim, đang liên tục rót rượu cho Chu Thiên.
“Tôi đã nói, để tôi ra tay, nhất định sẽ thành công tức thì.” Chu Thiên lớn tiếng nói, anh ta đã say gần như nói mê sảng.
“Tiếp theo, đều phải dựa cả vào anh rồi.” Khóe miệng Metis chứa nụ cười, vỗ vỗ vào má Chu Thiên.
Ngay sau đó cô ta đứng dậy và bước nhẹ đi ra hành lang bên ngoài phòng VIP.
Nhưng không lâu sau khi Metis đi ra ngoài, đột nhiên cả người Chu Thiên co giật, sùi bọt mép!
Trước khi Chu Thiên chết, anh ta cũng không có nhận ra nụ cười mà miệng vẫn luôn khép của Metis, khiến người ta không thể đoán ra..