CHƯƠNG 1150
“Anh đang nói cái gì vậy hả?!” Tiết Nghĩa gầm lên.
“Bên đó nói, chiếc Maybach đó đã xuất hiện ở ngã tư đường một giờ trước, nhưng ngay sau đó liền không thấy nữa, cứ thế biến mất khỏi màn hình của camera giám sát! ”Tên thuộc hạ trịnh trọng báo cáo.
Ầm! Tiết Nghĩa như thấy sét đánh ngang tai! Cả người hắn đứng sững như trời trồng.
Ngay sau đó, Tiết Nghĩa đấm mạnh vào cửa sổ. Cửa sổ kiên cố của BMW đã vỡ tan tành! !
“Khốn nạn!! Khốn nạn !!” Tiết Nghĩa hét lên như một con thú mất kiểm soát … Chiếc Maybach chạy suốt quãng đường, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách sạn vắng vẻ.
Lúc này, tác dụng thuốc trong cơ thể vẫn còn. Trái tim Trần Xuân Độ đập loạn trở lại.
Lưu Tịnh Tịnh trên ghế phụ cũng dần vặn vẹo như một con nai.
Trần Xuân Độ cắn chặt lưỡi, sau đó, dùng chút ý thức cuối cùng để mặc lại quần áo cho cô ta, Anh bế cô lên rồi bước vào khách sạn và chọn một phòng đơn.
Trần Xuân Độ bế cô ấy vào phòng đơn rồi cẩn thận đặt cô lên giường.
Lý trí của Trần Xuân Độ đang bị ăn mòn từng chút từng chút một. Anh cố đè xuống những dục vọng trong lòng rồi xoay người rời đi! Bây giờ, chỉ có rời khỏi đây mới có thể bảo vệ Lưu Tịnh Tịnh. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cộng thêm trạng thái của hai người và thuốc kích dục, chắc chắn sẽ phát sinh những chuyện khiến họ hối hận.
Lúc này, Lưu Tịnh Tịnh đột nhiên nắm lấy cổ của anh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tịnh Tịnh đỏ bừng, cả người đều bị cảm xúc khống chế, cô mất hết lý trí và sức phản kháng.
“Đừng đi , Đừng đi ,” Lưu Tịnh Tịnh run run, nhỏ giọng như đang cầu xin.
Trái tim của Trần Xuân Độ run rẩy kịch liệt, máu nóng dâng trào theo từng nhịp tim. Tác dụng của thuốc dần dần lan khắp cơ thể rồi ngấm vào máu.
Mắt Trần Xuân Độ đỏ bừng như hoá thành dã thú! Nó giống như ánh mắt của một con sói hoang! !
Mái tóc dài của Lưu Tịnh Tịnh xoã ra, tuy hơi rối nhưng lúc này trông cô vừa xinh đẹp lại vừa khiến người khác đau lòng. Chiếc váy xếp ly cuộn lên, để lộ đôi chân dài mơn mởn của thiếu nữ.
Chút lý trí cuối cùng của Trần Xuân Độ đã hoàn toàn…sụp đổ!!!
Bầu không khí như đóng băng lại ngay lập tức, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với màn đêm vô tận bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời đầy sao, ánh trăng như khắc, đêm nay thế nào cũng sẽ trằn trọc mất ngủ.
Một đêm trôi qua, tia nắng chói chang chậm rãi chiếu vào qua các khe hở trên rèm cửa.
Lưu Tịnh Tịnh mơ màng mở mắt ra, đôi mắt có vẻ hơi đỏ và mờ mịt. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô ta là một cơ thể đàn ông ngăm đen, khắp người đầy những cơ bắp và sẹo.
Người đàn ông đang ôm chặt cô ta, cả hai dựa sát vào nhau vô cùng thân mật.
Cô ta đờ đẫn, mắt toát lên vẻ mơ hồ, cô đang nằm mơ ư? Cô ta nhẹ nhàng đưa tay dụi mắt còn lim dim, sau đó cảnh tượng trước mặt vẫn tồn tại, nó vô cùng rõ ràng và chân thật.
“Á!” Một tiếng hét chói tai, mất khống chế của người phụ nữ xuyên thủng không khí, truyền ra khắp hành lang khách sạn.
Trần Xuân Độ bị đánh thức bởi tiếng hét, anh giật mình ngã xuống giường.
“Chuyện gì? Có chuyện gì vậy?” Trần Xuân Độ hốt hoảng đứng ngây ra, sau đó nhìn thấy cô gái xinh đẹp ở bên cạnh.