CHƯƠNG 1189
Gia chủ Tần Thành đặt hai tay sau lưng, im lặng đứng trong sân Bích Hồ, cầm trong tay một chiếc cần câu dài nhỏ, trên móc câu không có bất cứ mồi nhử nào… Chỉ có một cái móc câu… Nhưng cho dù như thế, từng dải màu đỏ trong hồ vẫn nhẹ nhàng vọt lên trên mặt hồ, vây quanh móc câu… Dường như có xu hướng tự nguyện mắc câu.
Nhưng vào lúc này, bóng đêm kéo dài bên ngoài, đột nhiên một đầy tớ chạy nhanh tới với dáng vẻ vội vã!
“Thưa ông chủ, tin đồn liên quan đến cô Dương… Đã tra được manh mối nơi phát ra rồi…” Người đầy tớ cung kính khom người, báo cáo.
“Là ai?” Tần Thành vô cùng bình tĩnh, ông ta vẫn cầm cần câu, câu cá mà không có mồi như cũ.
“Là nhà họ Vương… Ở thành phố T.” Đầy tớ cẩn thận từng li từng tí nói.
Nghe đến đây, ánh mắt Tần Thành hơi cứng lại.
“Nhà họ Vương…” Tần Thành tự lẩm bẩm, đôi mắt già nua lộ ra một vòng sâu thẳm.
“Ông già kia… Chẳng lẽ bị ngứa xương cốt à?” Giọng nói Tần Thành vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, không để nhà họ Vương to lớn vào trong mắt…
“Nói cho Tần Ca… Tiết lộ tin tức này cho người đàn ông tên Trần Xuân Độ…” Tần Thành chậm rãi nói.
Đầy tớ trịnh trọng gật đầu, sau đó cẩn thận từng li từng tí lui ra.
Đôi mắt già nua của Tần Thành ngắm nhìn mặt hồ sâu thẳm trong đêm tối, im lặng một lúc, ông ta mới từ từ ngẩng đầu lên, thì thào nói nhỏ một câu: “Phong cảnh Bắc quốc, đúng là ngàn dặm băng giá, vạn dặm tuyết bay…”
…
Ánh nắng chậm rãi nhô lên từ chân trời phía đông, đây là thời gian mặt trời mọc.
Trần Xuân Độ lái Maybach chạy một đường về phía toà nhà Lê Thị…
Lúc chuẩn bị đi vào cửa lớn… Ánh mắt Trần Xuân Độ đột nhiên cứng lại!
Có một chiếc Audi A6 đang đậu dưới của lớn của Lê thị ! Thân xe đen nhánh, biển số xe màu đỏ nền trắng đặc biệt!
“Chiếc xe kia… Là của ai vậy?” Lê Kim Huyên ngồi trên ghế phó lái, đôi mắt đẹp nghi ngờ nhìn vào chiếc Audi cách đó không xa.
Trần Xuân Độ chậm rãi phun ra khói thuốc, thâm thúy nói: “Xe của một người bạn già.”
Maybach dừng lại trước cửa lớn, Trần Xuân Độ ngậm lấy điếu thuốc, chậm rãi bước ra ngoài xe.
Anh quay đầu nhìn Lê Kim Huyên: “Em lên trên trước đi.”
Nhưng vào lúc này, cửa chiếc xe Audi kia cũng đột ngột mở ra!
Một người đàn ông mặc âu phục chậm rãi bước xuống xe… Khí thế băng lạnh uy nghiêm, cả người giống như một thanh kiếm sắc!
Lê Kim Huyên dừng chân, cô không nghe lời anh đi lên lầu… Mà đứng ở một bên, nhìn cảnh tượng này… Tự nhiên cô có một cảm giác bất thường.
“Ồ, đây không phải là cậu hai Tần sao?” Trần Xuân Độ ngậm lấy điếu thuốc, lạnh nhạt nhìn Tần Học Văn âu phục phẳng phiu ở trước mặt.
“Hôm qua anh cả của tôi đã đến tìm anh.” Tần Học Văn nhìn chằm chằm vào anh, lạnh lùng nói.
Trần Xuân Độ gật đầu, không nói gì.