Tại sân bay quốc tế Hồng Kiều, một chiếc ô tô màu đen lặng lẽ đỗ ở bên đường, cửa xe mở ra, dưới sự hộ tống của mấy vệ sĩ áo đen, Lê Thần Vũ đã tới sân bay bình an vô sự.
Lê Thần Vũ đột nhiên dừng bước, đứng lại, liếc mắt nhìn thành phố T sầm uất tráng lệ.
“Thành phố T, hãy đợi tôi quay lại.
” Lê Thần Vũ lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt phát ra một thứ ánh sáng lấp lánh kỳ lạ.
“Lần sau tôi trở lại đây, cũng chính là ngày mà tôi chinh phục được nơi này!” Lê Thần Vũ nói, khi còn ở thành phố T anh ta đã bị Trần Xuân Độ làm tổn thương sức lực, dĩ nhiên không thể nuốt trôi khẩu khí này.
Một ngày nào đó, anh sẽ quay trở lại, thu phục thành phố T trong tay mình, trở thành lực lượng giúp anh chiến đấy chống lại anh trai Lê Thần Yên của mình!
Đột nhiên, ánh mắt Lê Thần Vũ như ngưng lại, một bóng đen từ xa lao tới, xé tan bầu không khí, âm thanh lớn cuồn cuộn như sấm sét ngang tai.
“Cậu chủ Lê, mau trốn đi!” Một vệ sĩ đột nhiên phản ứng lại, đẩy Lê Thần Vũ ra!
“Khà khà!” Một luồng sáng xẹt nhanh như tia chớp, đột nhiên xuyên qua lồng ngực của tên vệ sĩ.
“Lê Thần Vũ, tôi đã nói rồi, cậu có lên trời xuống biển cũng không chạy thoát được đâu!”
Trước cửa sân bay, một giọng nói lạnh lùng vang lên, tràn đất sát khí!
Lê Thần Vũ co rúm người lại, Trần Xuân Độ, quả nhiên tìm đến giết anh ta rồi!
“Mau vào trong!”
Vài tên vệ sĩ hộ tống Lê Thần Vũ vào sân bay.
Một bóng đen từ xa lao tới, thoáng chốc đã xuất hiện ở cổng sân bay.
Trần Xuân Độ cầm con dao găm long nha, nét mặt bình tĩnh cũng không thể giấu nổi sát khí!
“Trần Xuân Độ, anh dám!” Lê Thần Vũ sửng sốt kêu lên.
“Tôi có gì không dám chứ?” Trần Xuân Độ cười lạnh lùng, bước lên phía trước, dáng vẻ nổi loạn, nhanh chóng tiến gần về phía Lê Thần Vũ!
Vài tên vệ sĩ muốn ra tay ngăn cản Trần Xuân Độ, nhưng đều không phải là đối thủ của Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ giống như ma vương giáng thế, con dao trong tay hạ xuống, máu tươi bắn ra tung tóe! Như thể muốn nhuộm nơi thành vùng đất địa ngục.
Xung quanh, vô số hành khách hoảng sợ khiếp vía, la hét thất thanh, bỏ chạy bốn phương tám hướng, họ biết cảnh tượng đẫm máu này sẽ vô cùng khốc liệt, bọn họ không đủ tư cách để tham gia vào nó, có thể sẽ mất mạng!
Lê Thần Vũ còn chưa chạy được bao xa thì nghe thấy những tiếng hét thảm thiết, tiếng hét khiến da đầu anh cảm thấy tê dại!
Ngay cả những vệ sĩ do Lê Thần Yên sắp xếp cũng chịu kết cục như vậy.
Trong lòng Lê Thần Vũ lúc này như đóng băng lại, tên ở rể này rốt cuộc mạnh cỡ nào chứ? Rốt cuộc hắn có lai lịch như thế nào, sức mạnh đáng sợ như vậy!
Người có kỹ năng như anh, cũng được xếp vào top đầu ở Yên Kinh!
Lê Thần Vũ có chết cũng không ngờ được rằng, bên cạnh người phụ nữ Lê Kim Huyên đó, lại ẩn giấu một kẻ có sức mạnh kinh khủng đến vậy!
Lê Thần Vũ bước vào sảnh bay, liếc qua đã thấy phi cơ riêng đợi sẵn ở đó rồi.
Hai mắt Lê Thần Vũ lộ ra vẻ phấn khởi, dùng hết sức bình sinh của mình, lao như điên về phía chiếc phi cơ!
Đột nhiên, một âm thanh bùng nổ vang lên phía sau lưng anh ta, âm ánh sáng đen xé nát khoảng không, lao thẳng về phía lưng của Lê Thần Vũ!
Lê Thần Vũ vô cùng kinh ngạc, trong tiền thức ngã sang một bên!
“Xẹt!”
Ánh sáng chém sắt như chém bùn, tiếp theo đó Lê Thần Vũ cảm thấy bản thân nhẹ đi, gần như thiếu đi thứ gì đó.
Anh ta liếc mắt nhìn một lượt, vẻ mặt kinh ngạc, cánh tay trái của anh ta bị chặt đứt!
Toàn thân Lê Thần Vũ run lên bần bật, cơn đau dữ dội bỗng ập đến như thủy triều dâng, suýt chút nữa nhấn chìm ý thức của anh ta!
“Trần Xuân Độ!” Ánh mắt Lê Thần Vũ hiện lên vẻ không dám tin, lớn tiếng hét lên, cùng với đó là cảm xúc căm phẫn đan xen lẫn lộn: “Anh nhất định phải chết!”
Trần Xuân Độ dùng tay túm mạnh vào ngực tên vệ sĩ, nhấc bổng anh lên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng đang lảo đảo của Lê Thần Vũ.
Lê Thần Vũ vừa kinh ngạc vừa tức giận, anh ta chưa từng nghĩ rằng anh ta không chỉ thất bại ở thành phố T mà còn mất đi một cánh tay!
Không những vậy, lúc này anh ta còn tiếp tục bỏ chạy, sợ rằng nếu Trần Xuân Độ bắt được anh ta chắc chắn sẽ chặt đầu anh ta.
Chỉ khi nào lên được phi cơ riêng, anh ta mới được an toàn.
Trong lòng Lê Thần Vũ lúc này nhục nhã vô cùng, anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Lê, vậy mà bây giờ lại bị uy hiếp giống như chó khóc tang chủ!
“Trần Xuân Độ!” Lê Thần Vũ nghiến răng nghiến lợi, ý nghĩ căm hận đối với Trần Xuân Độ gần như đã lên đến cực điểm!
“Muốn tôi chết sao? Tôi chưa giết cả nhà họ Lê là đã nể tình lắm rồi.
” Trần Xuân Độ cười nhạt: “Bây giờ không biết ai mới giống con chó cúp đuôi chạy trốn đây!”
“Anh!” Lê Thần Vũ nghiến răng nghiến lợi, tức đến muốn phát điên! Lửa giận vô tận ấy suýt chút nữa đã thôi thúc anh dừng lại và liều mạng với Trần Xuân Độ.
Nhưng chút lý trí cuối cùng lập tức nhắc nhở cậu rằng, chỉ cần chậm trễ một chút nữa thôi sẽ bị Trần Xuân Độ giết chết!
Nhìn thấy Lê Thần Vũ càng ngày càng đến gần phi cơ riêng, ngay lúc anh ta định bước vào khoang phi cơ, Trần Xuân Độ cuối cùng cũng bùng nổ một luồng sát khí đáng sợ, tốc độ cũng tăng vọt!
“Kết thúc rồi!”
Trần Xuân Độ hét lên vô cùng chói tai, trong nháy mắt đã đến gần Lê Thần Vũ, tốc độ thật đáng sợ, như thể khoảng cách co lại chỉ còn bằng một gang tay vậy!
“Anh!” Lê Thần Vũ sửng sốt, anh ta không ngờ Trần Xuân Độ còn có thể nhanh đến mức này, hóa ra vừa rồi Trần Xuân Độ chỉ đang đùa giỡn với anh ta thôi!
“Tôi phải giết chết anh!” Lê Thần Vũ ngẩng đầu gào thét, bị nhục nhã hết lần này đến lần khác, anh ta tức đến nỗi sắp bùng cháy rồi!
Một người trước giờ vẫn luôn khôn ngoan sắc bén như anh ta, giờ đây cũng không thể bình tĩnh được, Trần Xuân Độ thật đáng sợ, anh ta tức giận đến mức ăn tươi nuốt sống cậu ta để xả giận!
Mặc dù anh ta thua rồi, còn phải chạy trốn, nhưng sự kiêu ngạo của anh ta không hề biến mất, đó là sự kiêu ngạo mà nhà họ Lê đem lại cho anh ta, nhưng bây giờ Trần Xuân Độ đã hoàn toàn hạ gục được anh! Tất cả những đả kích này đều khiến anh hoang mang.
Có thể tưởng tượng được rằng, cho dù có trở lại Yên Kinh, anh ta cũng khó mà ngẩng cao đầu được, đã từng oai phong lẫm liệt một thời ở Yên Kinh, Trần Xuân Độ đã để lại một vết nhơ trong cuộc đời anh ta!
Cho dù một ngày nào đó anh ta muốn đứng dậy một lần nữa, anh ta có thể nghĩ tới, ở thành phố T, đã từng có một người bị coi như con kiến nhỏ bé, truy sát anh ta giống như con chó chết chủ!
Anh ta chưa bao giờ để tên ở rể này trong mắt mình, nhưng có một ngày lại bị truy sát đến nỗi hai chân mềm nhũn như sợi bún!
Trần Xuân Độ có thể sẽ trở thành cơn ác mộng trong lòng anh, cơn ác mộng mà cả đời này anh ta không thể nào quên!
“Giết tôi sao, đợi tôi tới Yên Kinh, bước vào cửa lớn nhà họ Lê, lấy mạng người nhà họ Lê rồi hãy nói câu này!” Trần Xuân Độ hét lên, tay cầm con dao găm răng rồng, giết như tia chớp!
Một luồng ánh sáng đen xé toạc khoảng không, làn khí cuồn cuộn hóa thành tia chớp đen kêu lên rầm rầm!
Đúng vào lúc này, một bóng dáng xuất hiện ngay bên cạnh, đó là một ông già, đứng chắn trước mặt Trần Xuân Độ, dùng tay tung ra một chưởng, đối đầu với Trần Xuân Độ!
“Bụp!” Trần Xuân Độ không dự liệu đến sự xuất hiện đột ngột của ông lão, anh khịt khịt mũi, toàn thân run lên.
Ông lão lui lại mấy bước, vang lên tiếng kêu răng rắc của xương khớp cánh tay, vẻ mặt hoảng sợ.
Trần Xuân Độ khóe miệng tê dại, nhìn về phía ông già, hai mắt dãn ra, ánh lên một ánh sáng kỳ dị.
Thực lực của ông lão này rõ ràng không tầm thường, điều này khiến Trần Xuân Độ cảm thấy bất ngờ, ở thành phố T có thể gặp được người mạnh như vậy sao.
Còn trong lòng ông lão sớm đã dấy lên làn sóng ngút trời, với tư cách là trưởng bối của nhà họ Lê, ông đến để bảo vệ Lê Thần Vũ theo lời mời của Lê Thần Yên.
Anh ta vốn cảm thấy rằng Lê Thần Yên chuyện bé xé ra to, nhưng lúc này, vẻ mặt lại kinh ngạc vô cùng!
Tố chất mạnh mẽ khủng khiếp của Trần Xuân Độ khiến cánh tay của ông lão bị gãy trong nháy mắt!
“Keng” ánh sáng đen xoẹt hai chân của Lê Thần Vũ, vang lên thanh âm trong trẻo, Lê Thần Vũ vốn đã căng thẳng lại bị dọa một phen, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt anh ta tái xanh!
Chiếc quần tây của Lê Thần Vũ bị ánh sáng đen cắt rách, lộ ra chiếc quần đùi hoa bên trong, chạy như bay ở sân bay!
Trần Xuân Độ cười nhạt, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp với tốc độ nhanh như chớp.
“Hạng người xấu xa, tìm đến cái chết đi!” Ông lão tức giận, mặc dù có mối quan hệ gần gũi với Lê Thần Yên, nhưng Lê Thần Vũ lại là cậu chủ của nhà họ Lê, là bộ mặt của cả dòng họ, nếu như bức ảnh này bị phát tán ra ngoài, thể diện của nhà họ Lê đều tan biến hết!
Sau khi Lê Thần Vũ bước vào trong phi cơ riêng, vừa mới ngồi xuống, nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt anh ta đột nhiên cứng đờ.
Ông lão đó, trong chớp mắt đã bị Trần Xuân Độ giết chết!
Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lê Thần Vũ, Lê Thần Vũ da đầu như tê dại, trong lòng bỗng trào lên cảm giác không may.
“Mau cất cánh đi!” Lê Thần Vũ hét lên, động cơ phi cơ sang trọng nổ ầm ầm, ù ù bay lên!
Lúc này Lê Thần Vũ mới cảm thấy nhẽ nhõm, cả người thoải mái, anh ta cười đắc ý: “Trần Xuân Độ, ngày tôi trở về, cũng chính là ngày mà nhà họ Lê sụp đổ!”
Vừa nói dứt lời, đột nhiên! ánh sáng đen giống như một tia chớp đen, lao thẳng vào cửa sổ làm bằng kính cường lực!
Xoảng!
Sắc mặt Lê Thần Vũ thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh, vẻ mặt tái nhợt, biểu cảm như không dám tin vào mắt mình!
Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm vào cửa sổ, sức công phá của ánh sáng đen kia đáng sợ thật, vậy mà có thể tàn phá cả cửa kính thủy tinh chịu lực.
Cửa sổ kính cường lực này rất kiên cố, ngay cả bom đạn cũng khó làm vỡ được, vậy mà bây giờ lại bị ánh sáng đen phá vỡ.
Lê Thần Vũ run lên bần bật, giọng nói của Trần Xuân Độ vang vọng trên phi cơ riêng, khiến anh ta hoang mang tột độ.
“Ngày mà tôi tới Yên Kinh, nhất định sẽ tới thăm nhà họ Lê, nhà họ Lê sỉ nhục tôi một lần, tôi sẽ giết từng người một!” Giọng nói của Trần Xuân Độ rất đanh thép, ẩn chứa sát khí lạnh như băng.
.