Chàng Rể Phế Vật

Chương 156



Nhưng giây tiếp theo, cô gái xinh đẹp này biến sắc.
Cô gái cực kì xinh đẹp, ngón tay ngọc ngà cực kì mềm mại, giống như ngọc thô chưa được mài dũa nên rất nõn nà và không có khe hở.
Mà người thường rất khó thấy được, giữa ngón trỏ và ngón giữa của cô ta đang kẹp chặt một cái kim, cực kì sắc bén!
Ánh mắt xinh đẹp của cô gái chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, nụ cười hờ hững, đầy sắc mê hoặc mãnh liệt, sợ này điều này đủ khiến vô số đàn ông khó lòng kìm nổi!
Cô gái xinh đẹp tuyệt vời nở nụ cười rất là nghiền ngẫm, trong lòng cô ta đầy tự tin, trong mắt cô ta thì việc giải quyết Trần Xuân Độ dễ như trở bàn tay!
Trong vô số lần huấn luyện mà cô ta từng tiếp nhận, thì khiến đám đàn ông say đắm là huấn luyện cơ sở đơn giản nhất.
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn bàn tay ngọc ngà trắng nõn nhỏ nhắn của cô gái vô cùng xinh đẹp này thì cười haha, bàn tay sần sùi nắm chặt bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn đó.
Vết chai sần sùi ma sát bàn tay ngọc ngà non mềm, mắt Trần Xuân Độ nóng rực, toát ra tia sáng kì lạ.

Bàn tay ngọc ngà của cô gái này bóng loáng non mềm, giống như trứng gà trắng trẻo, khiến bàn tay sần sùi của Trần Xuân Độ chẳng những cầm không chịu buông, mà còn chẳng e ngại gì di chuyển lên trên.
Cô gái biến sắc, cô ta đột nhiên phát hiện ngón tay trong ngón tay mình bị vết chai dày ngăn lại, chẳng đâm nổi vào da!
Sâu trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái trở nên thâm thúy, cô ta nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng hơi kinh hãi...!Rốt cuộc vết chai này dày như thế nào mới khiến mũi kim không đâm vào được?!
Trần Xuân Độ cười haha, nói: “Trước đây tôi làm việc tay chân nên tay hơi thô ráp, người đẹp đừng để ý nhé..."
"Không đâu." Cô gái mặt không đổi sắc rút tay về, lắc đầu.

Cô ta liếc nhìn móng heo của Trần Xuân Độ, ánh mắt xinh đẹp nổi lên sự lạnh lùng, nếu ban nãy Trần Xuân Độ còn tiến thêm bữa bước thì tay anh khó mà giữ được!
"Lên xe nào lên xe nào." Trần Xuân Độ ân cần lấy lòng, kéo va li rất nặng của cô gái, bỏ vào cốp sau chiếc Maybach.
Ngồi vào trong xe, Trần Xuân Độ lại cực kì nhiệt tình chủ động thắt dây an toàn cho cô gái, cơ thể mềm mại nóng bỏng của cô gái bị Trần Xuân Độ đè nặng, bộ phận cao ngất rõ ràng đã biến hình, khiến cô ta phải nhíu mày.
Người này đang sờ soạng mình sao?
Ánh mắt cô gái lóe lên sự lạnh lùng, động tác mới đây của Trần Xuân Độ, thêm cái bắt tay khi nãy, khó mà không khiến người ta nghĩ khác.
Nhưng cô ta không tìm được lí do nào để mượn cớ đó mà chỉ trích Trần Xuân Độ, người này làm việc không chê vào đâu được, không moi được sai sót nào.
Sắc mặt cô gái lạnh lùng, sau khi thắt dây an toàn thì Trần Xuân Độ nghiêng đầu, cẩn thận quan sát cô cái vóc dáng tuyệt vời này.

Mái tóc đen nhánh khoác lên vai, phong thái dịu dàng khéo léo, đôi chân dài bị đôi tất đen cao ôm lấy, chắc chắn khiến cho Trần Xuân Độ chơi mười năm cũng không chán!
Bị mặt trời chiếu lên, đôi tất đen cao cao toát lên ánh sáng lấp lánh, mơ hồ để lộ da thịt trắng nõn dưới đôi tất đen cao cao ấy, đen trắng xen lẫn, rất là quyến rũ.
Bất kì một người đàn ông bình thường nào khi nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ không chịu nổi, đây đúng là đang trần trụi mê hoặc!
Trần Xuân Độ sôi máu, anh không nhịn được mà âm thầm đánh giá trong lòng, cặp đùi xinh đẹp này...!Có chết sớm mười năm cũng đáng lắm!
Trong xe đầy ắp mùi thơm thoang thoảng, đó là mùi thơm từ trên người cô gái xinh đẹp tuyệt trần này, rất say lòng người.
Nhìn cảnh này, Trần Xuân Độ sắp nổi thú tính, thậm chí anh còn không nhịn được mà suy nghĩ viển vông, nếu đôi chân dài này có thể kẹp lại...
"Đẹp không?" Cô gái thấy Trần Xuân Độ trắng trợn nhìn chăm chú đôi chân xinh đẹp thì nở nụ cười từ tính, giơ đôi chân ngọc ngà lên.
Trần Xuân Độ vội lấy lại tinh thần, lúng túng cười rồi rụt đầu lại.
Đạp chân ga chiếc Maybach, bánh xe dần tăng tốc rồi xoay tròn, ầm ầm lao về phía trước.
"Người đẹp vừa đến T sao?" Trên đường, Trần Xuân Độ bắt đầu bắt chuyện.
Cô gái gật đầu, Trần Xuân Độ cười híp mắt chăm chú nhìn cô gái: “Xin hỏi quý danh của người đẹp?"
Cô gái liếc nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Tôi tên Irene."
"Irene." Trần Xuân Độ lặp lại, môi nở nụ cười vô lại: “Ôi, cái tên này quen quá, hình như nghe ở đâu rồi ấy nhỉ?"
Trong lòng Irene bình tĩnh, dịu dàng cười nói: “Anh Trần nghe ở đâu vậy?"
"Không nhớ nữa." Trần Xuân Độ cười: “Không chỉ thấy tên cô quen quen mà tôi còn thấy dường như đã từng quen biết cô, hình như đã gặp trong mơ thì phải."
Irene nở nụ cười mỉm: “Tôi mới đến Thành phố T, định tìm một cơ hội phát triển, Sếp Lê cứ nói muốn tổ chức tiệc chào mừng tôi."
"Anh Trần, tôi nghe Sếp Lê nói rồi, lúc đầu tôi thật sự không ngờ, rõ ràng anh là chồng của Sếp Lê, thế mà lại bằng lòng làm tài xế, làm việc cho Sếp Lê." Irene nói.
Trần Xuân Độ oán thầm, mẹ kiếp, mình còn chẳng bằng tài xế nữa là! Lê Kim Huyên có mấy lần nhìn thẳng anh đâu?
Nhưng ngoài mặt Trần Xuân Độ vẫn cười haha: “Làm việc cho vợ tôi là điều bình thường mà."
Irene và Trần Xuân Độ trò chuyện rất vui vẻ, bất tri bất giác lấy một cặp kính ra khỏi túi xách.


Trần Xuân Độ sửng sốt, nhìn thấy Irene đeo kính thì cười nói: “Cô Irene, cô đeo kính lên tổng có khí chất hơn nhiều."
Irene chân thành cười, một ngón tay ngọc ngà của cô ta đang nhẹ nhàng gõ gọng kính, ngoài mặt là quan sát Trần Xuân Độ, nhưng trong gọng kính có chứa một máy thu hình mini.
Sâu trong ánh mắt xinh đẹp của Irene hiện lên sự thâm thúy, đây là công nghệ hàng đầu mới nhất của nước C! Cặp kính trông rất đơn giản này, thế mà có giá hơn mấy tỷ!
Trong kính, lúc này đang hiện lên một dòng chữ.

Nụ cười của Irene vẫn thế, nhưng trong lòng đầy lạnh lẽo! Cô ta đang tiến hành phân biệt võng mạc của Trần Xuân Độ!
Trong khe hở nhỏ nhoi giữa gọng kính và khung mắt kính, máy thu hình hướng về mắt của Trần Xuân Độ, mà Trần Xuân Độ thì chẳng nhận ra, vẫn đang lái xe.
Irene nở nụ cười, đây là công nghệ ngầm mới nhất của nước C, chỉ cần là người nước C, chắc chắn có thể điều tra ra số liệu bằng võng mạc!
Nhưng vào lúc này, nụ cười của Irene cứng đờ!
Trong mắt kính, một dòng chữ hiện lên...!Chưa nhận ra thân phận!
Đôi mắt xinh đẹp của Irene lóe lên, sâu trong đôi mắt xinh đẹp đó hiện lên sự ngạc nhiên vô cùng!
Irene không hề ngờ được, kết quả lại thế này!
Sao có thể chứ!
Đôi mắt xinh đẹp của Irene vô cùng thâm thúy, đây là số liệu dân cư từ chính phủ...!chỉ cần là người nước C hợp pháp thì đều có lưu giữ số liệu từ võng mạc...!Nhưng cô ta lại không tìm ra Trần Xuân Độ!
Chẳng lẽ Trần Xuân Độ không phải người nước C?!
Irene chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt hờ hững bình tĩnh, nhưng trong lòng lập tức nghĩ ra vô số khả năng.
Đúng là y lời Tô Loan Loan, tên Trần Xuân Độ này không đơn giản như thế.
"Cô Irene, tôi rất đẹp trai sao?" Đột nhiên Trần Xuân Độ nghiêng đầu, chăm chú nhìn gương mặt tinh tế của Irene, vô lại cười.
"Sao? Ý gì đây?" Irene không phản ứng kịp, Trần Xuân Độ nói: “Ban nãy cô chăm chú nhìn tôi lâu lắm đấy..."
"Thế sao?" Trong lòng Irene run lên, sau đó bình tĩnh cười giải thích: “Tôi thấy anh khá giống một người cũ tôi từng quên nên mới nhìn thêm mấy lần."
Vừa nói chuyện, chiếc Maybach đen như tia chớp bay vùn vụt trong thành phố phồn hoa này, dần dần tới gần tòa nhà Lê Thị.
Maybach dừng trước cửa tòa nhà Lê Thị, Trần Xuân Độ mở cửa xe, một đôi chân dài của Irene bước ra, đôi giày cao gót màu đen đi trên đất, sắp hóa thành một thể với đôi tất đen.
Irene theo Trần Xuân Độ đi vào tòa nhà Lê Thị, cuối cùng mở cửa vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Irene nhìn quanh, nhìn lướt qua Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên, nhanh chóng dừng lại nhìn Lê Kim Huyên.
"Huyên Huyên, đã lâu không gặp." Irene cười chào hỏi, đi tới chỗ Lê Kim Huyên và giang hai tay ra.
Lê Kim Huyên đứng dậy, nhìn thấy Irene nhan sắc không kém cạnh gì cô, ban đầu hơi bối rối khi bị Irene ôm lấy.
"Huyên Huyên, cậu vẫn như trước, chẳng chịu động tay ôm người ta." Irene cười, hóa giải cảnh tượng hơi lúng túng vừa này.

Trần Xuân Độ ở bên cạnh thì tựa sofa, nhìn hai người, ân cần pha trà rót nước cho hai người.
Tô Loan Loan ngồi bên sofa bằng da thật xem tạp chí, nhưng dư quang luôn nhìn hai người Lê Kim Huyên và Irene, trong lòng hơi khẩn trương.
Irene và Lê Kim Huyên, trước đó chưa từng nói chuyện gì với nhau, nếu phải ân cần hỏi han như bạn cũ đã lâu chưa gặp thì rất dễ xuất hiện sơ hở.
Nhưng cô ta nhanh chóng yên tâm, Irene thân là đặc công ngầm hàng đầu, cực kì giỏi giang ở phương diện này.

Còn Lê Kim Huyên thì thông minh, vẫn luôn giữ nguyên tính cách kiêu ngạo lạnh lùng thì dù Trần Xuân Độ có là thần thám ở trên đời, cũng khó mà bắt được sơ hở từ cuộc nói chuyện của hai người họ.
Đến gần trưa, cuối cùng Lê Kim Huyên cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Irene, tớ chuẩn bị tiệc đón khách cho cậu rồi, đều là các món ăn mà cậu thích."
Irene nghe Lê Kim Huyên nói thế thì giọng điệu cũng thêm phần sung sướng và kích động: “Huyên Huyên, vẫn là cậu hiểu tớ, tớ muốn ăn thức ăn của T chính tông từ lâu lắm rồi."
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, lập tức hiểu ý nói: “Anh đi lái xe ra khỏi gara đây."
Nói xong, Trần Xuân Độ vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi phòng làm việc, Tô Loan Loan mới thả tạp chí xuống, đứng dậy nhìn Irene hỏi: “Sao rồi?"
"Anh ta đúng là không bình thường...!Tôi không tìm thấy thân phận của anh ta trong dữ liệu dân cư của chính phủ, có khả năng anh ta không phải là người nước C." Irene nhíu mày nói.
Trái tim Lê Kim Huyên run lên, sắc mặt hơi tái nhợt, qua hồi lâu mà trong lòng vẫn không thể bình tĩnh...!Cô không thể chấp chận, thận phận của người thấp kém như Trần Xuân Độ đến ở rể lại liên quan đến nước ngoài?
Chuyện này sao có khả năng?
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đầy mờ mịt và nghi ngờ, cái người đàn ông bình thường luôn ngoan ngoãn trước mặt mình lại có thân phận khác sao? Chẳng lẽ anh chính là người thần bí đó?
Sắc mặt của Tô Loan Loan đột nhiên trở nên ác liệt, không cần suy nghĩ đã nói: “Vì Sếp Lê và tập đoàn Lê Thị, phải điều tra ra thân phận thật sự của anh ta...!Tôi biết mà, anh ta không đơn giản thế!"
Tô Loan Loan khoanh tay trước ngực, lúc này cô ta đầy tự tin, cô ta phải vạch trần thân phận của tên lừa đảo này! Vạch trần bộ mặt thật của anh!
"Lát nữa lúc ăn cơm, tôi có cách để anh ta nói ra." Irene tự tin cười nói.
"Cách gì?" Lê Kim Huyên sửng sốt.
"Thuốc nói thật do nước M vừa nghiên cứu ra." Irene nói, khiến đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lóe lên.

Sắc mặt cô đầy bất ngờ, ngay cả mấy thứ này mà Irene cũng lấy được? Irene quá có bản lĩnh!.


Bình Luận (0)
Comment