Trong sảnh của Lê thị, trong tầng văn phòng, một bóng người xinh đẹp, đi trên đôi giày cao gót tinh xảo, vội vàng đi trên hành lang, suốt ruột như lửa đốt, khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch, tràn đầy sự lo lắng.
Lâm Trinh Tuyết đi theo sau, vẻ mặt của cô ta cũng vô cùng nghiêm trọng… bởi vì lần này, vị khách không mời mà đến này không phải người tầm thường!
Sau khi Lê Kim Huyên và Lâm Trinh Tuyết đi vào thang máy, Lê Kim Huyên đứng trong thang máy, ánh mắt lo lắng nhìn những con số đang giảm dần trên màn hình, trong lòng như kiến bò trên nồi nóng, vô cùng lo lắng.
Đến tận khi cửa thang máy từ từ mở ra, Lê Kim Huyên vội vàng lao ra khỏi thang máy, cau mày lại.
Mà Lâm Trinh Tuyết theo bản năng che miệng và mũi lại.
Một lớp bụi mù mịt, dày đặc xông về phía bọn họ, trong nháy mắt đã bao trùm lấy bọn họ.
“Lê tổng đến rồi.”
Cũng không biết ai hét lên một tiếng, lập tức, tất cả nhân viên của Lê thị đều tập trung lại, khuyên bảo: “Lê tổng, nhất định không được đi vào.”
“Lê tổng, lúc nãy hai người bên trong đánh nhau rất dữ dội, bây giờ sếp đi vào, rất có khả năng sẽ bị thương!”
Những giọng nói nối tiếp nhau vang lên, mà trái tim của Lê Kim Huyên lại dâng lên đến cổ họng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào bóng hình trong đám bụi mù kia, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra sự lo lắng vô cùng.
Chút tình cảm mà cô dành cho Trần Xuân Độ trước đây đột nhiên biến mất… thậm chỉ ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra, cô vô cùng lo lắng cho Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ không phải là một người giỏi đánh nhau, mà người đến gây sự chắc chắn là thân thể cường tráng… Trần Xuân Độ đánh nhau với người kia, chắc chắn không có kế hay, rơi vào thế hạ phong!
Trong lòng Lê Kim Huyên vô cùng lo lắng… Trần Xuân Độ, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì!
“Tôi đã nói rồi, để anh ta đi giải quyết chuyện này, chính là hi sinh bản thân để nuôi hổ!” Lê Kim Huyên nói với Lâm Trinh Tuyết ở bên cạnh.
Lâm Trinh Tuyết ở bên cạnh Lê Kim Huyên trầm mặc không nói gì… đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn về phía Trần Xuân Độ trong lớp bụi mù mịt, có lúc lộ ra sự lo lắng, có lúc lại lộ ra sự ngưỡng mộ…cô ta rất ngưỡng mộ, Trần Xuân Độ bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng trên người lại có một ma lực đặc biệt, cho dù nữ thần cực phẩm như Lê Kim Huyên cũng không thể nào chống cự được!
Đột nhiên, trong đám người kêu lên, hai bóng người từ bên trong lớp bụi mù mịt đi ra, bóng người ngày càng rõ!
Lê Kim Huyên không thể khống chế được nữa, sải bước, đi trên đôi giày cao gót vội vàng lao về phía đám bụi mù mịt!
Hệ thống thông gió của tòa nhà Lê thị gia tăng lực hút, bụi dần dần tản ra, khuôn mặt của Trần Xuân Độ và trưởng lão nhà họ Vương ngày càng trở nên rõ ràng!
“Tổng giám đốc Lê, chậm một chút, cẩn thận không bị ngã!” Lâm Trinh Tuyết đi theo sau, nhẹ giọng nhắc nhở.
Nhưng lời nhắc nhở của Lâm Trinh Tuyết đã quá muộn rồi, Lê Kim Huyên đi một đôi giày cao gót, không thể chạy nhanh được, nhưng Lê Kim Huyên vẫn khăng khăng liều mạng chạy đến, chưa chạy được bao nhiêu, cơ thể Lê Kim Huyên đã không đứng vững, ngã về phía trước!
Mọi người đều hô lên, khuôn mặt Lê Kim Huyên đột nhiên trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia hoảng loạn!
Cũng đúng lúc này, đột nhiên, một bàn tay to, ấm áp ôm lấy cơ thể mảnh mai của Lê Kim Huyên, đỡ lấy Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên quay đầu lại, nhìn thấy Trần Xuân Độ, khuôn mặt lóe lên một tia vui mừng.
Trần Xuân Độ bình an vô sự, không có chuyện gì xảy ra, an toàn xuất hiện trước mặt cô.
Lâm Trinh Tuyết và mọi người đều không nhìn rõ tại sao Trần Xuân Độ lại đột nhiên xuất hiện phía sau Lê Kim Huyên, mọi người chỉ thấy một bóng hình lóe qua, sau đó Trần Xuân Độ đã đỡ lấy Lê Kim Huyên.
Nhưng Lâm Trinh Tuyết và mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Lê Kim Huyên là hoa khôi của công ty… nếu như Lê Kim Huyên có bất trắc gì, phá hủy cái dung mạo này… không biết bao nhiêu nhân viên nam phải phát điên!
“Kim Huyên, em không sao chứ?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Tôi không sao.” Lê Kim Huyên lắc đầu, trong lòng bất an, trái tim đập nhanh mới dần dần bình ổn lại.
“Không sao là tốt rồi.” Trần Xuân Độ gật đầu, đột nhiên, khuôn mặt của Lê Kim Huyên cứng đờ…cô cảm nhận được một sự kỳ lạ đến từ ngọn núi cao chót vót.
Lê Kim Huyên cúi đầu, liếc nhìn bộ ngực trắng ngần, đầy đặn… đôi mắt đột nhiên đôi mắt ngưng tụ lại!
Giây tiếp theo, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên phủ một lớp băng giá… vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự không tốt.
Bởi vì, mặc dù Trần Xuân Độ đã đỡ cô… nhưng vị trí mà đôi tay kia đặt lên…quá tế nhị, đỉnh núi cao chót vót kia đang run rẩy, tạo thành một cảnh tượng vô cùng mê người.
Không chỉ có như vậy, lúc nãy Lê Kim Huyên không để ý đến hai tay của Trần Xuân Độ… vẫn đang di chuyển một cách ác ý!
Lòng biết ơn của Lê Kim Huyên với Trần Xuân Độ lập tức biến mất, ánh mắt cô không hề di chuyển, nhìn chằm chằm vào tay cả Trần Xuân Độ, khuôn mặt vô cùng khó coi và lạnh lùng.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Lâm Trinh Tuyết ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt ngớ ra một lúc, sau đó một vệt đỏ dần dần lan ra, đỏ bừng như lửa đốt.
Cảnh tượng này, thực sự là không thể miêu tả được… Lâm Trinh Tuyết quay người đi, khuôn mặt đỏ ửng nhanh chóng rời đi.
Mà những nhân viên của Lê thị đang đứng nhìn kia, sau khi cảm nhận được sự bất thường của Lâm Trinh Tuyết, cũng lần lượt nhìn theo ánh mắt lúc nãy của Lâm Trinh Tuyết, cũng nhìn thấy nơi mà tay của Trần Xuân Độ không nên đặt.
Giây tiếp theo… rất nhiều nhân viên nam thở gấp, hai mắt đỏ ngầu, giống như những con sư tử sắp nổi giận!
Rất nhiều nhân viên nữ che mắt mình lại, cảnh tượng này…không thể nhìn!
Đột nhiên, vẻ mặt của Trần Xuân Độ thay đổi, những nhân viên nam đang nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ với ánh mắt vô cùng tức giận, giống như muốn lột da Trần Xuân Độ ra!
Trên trán Trần Xuân Độ đổ mồ hôi lạnh, nữ thần Lê Kim Huyên trong lòng của những nhân viên nam này, động tác lúc nãy của anh chẳng khác gì đã làm ô uế một cách trần trụi!
Những nhân viên nam này không tức giận không căm hận mới là lạ!
Mẹ nó…trong lòng Trần Xuân Độ thầm mắng, bực bội muốn chết, Lê Kim Huyên là người phụ nữ của anh, nếu như phải tức giận cũng là Lê Kim Huyên tức giận, liên quan gì đến những người này… bọn họ có tức giận đến đâu cũng không có ngày đó!
“Còn chưa sờ đủ?” Khuôn mặt của Lê Kim Huyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
Trần Xuân Độ vội vàng bỏ tay ra, nhìn Lê Kim Huyên, nở nụ cười lấy lòng nói: “Tay hư…tay hư…”
Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc nhìn, sao cô có thể tin được những lời nói bậy của Trần Xuân Độ chứ, cho dù tay bị nhầm…đặt ở đâu không đặt, lại đặt đúng chỗ đó?
Lê Kim Huyên quay đầu lại, sau khi liếc nhìn, ánh mắt rơi trên người trưởng lão nhà họ Vương, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên co rút lại!
Khuôn mặt của Lê Kim Huyên lại hiện lên sự kinh ngạc, cô hoàn toàn không ngờ đến là cái kết quả này!
Chiếc áo choàng đắt tiền của trưởng lão nhà họ Vương bây giờ đã rách nát, vết máu loang lổ…trên râu vẫn còn để lại rất nhiều vết máu… trưởng lão nhà họ Vương lúc này không còn dáng vẻ lãnh đạm, phóng khoáng như bình thường nữa, bây giờ ngược lại trông ông ta vô cùng nhếch nhác, khác xa với vẻ kiêu ngạo, tự đắc lúc trước.
Mà Trần Xuân Độ lúc này, mặc dù dáng vẻ nhếch nhác nhưng anh vẫn bình an vô sự, khác xa với trưởng lão nhà họ Vương.
Lúc này cho dù là đứa ngốc cũng có thể nhìn ra được, kết quả của cuộc chiến trong lớp bụi mù mịt của hai người.
Cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ, không ai có thể ngờ được, Trần Xuân Độ… một đứa con rể của nhà họ Lê lại thật sự giải quyết được ông lão bí ẩn đến gây chuyện này!
Lai lịch của ông lão này trông có vẻ rất lớn, nhưng lại không phải là đối thủ của Trần Xuân Độ!
Những nhân viên đã từng chứng kiến thực lực đáng sợ của trưởng lão nhà họ Vương càng kinh ngạc, trong ấn tượng của bọn họ, ông lão này là một người bất khả chiến bại…kết quả, Trần Xuân Độ lại không hề bị thương, mà ông lão đã nhếch nhác đến mức biến dạng.
Ngay cả Lê Kim Huyên cũng không ngờ đến, Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, giọng nói từ tính hỏi: “Anh đánh nhau rất giỏi?”
Trần Xuân Độ sững sờ, nói: “Không giỏi.” Trần Xuân Độ quay đầu nhìn trưởng lão nhà họ Vương, cười nói: “Anh là dựa vào đức độ khiến người khác khuất phục.”
Lê Kim Huyên vừa nghe thấy, khuôn mặt xinh đẹp của cô đột nhiên đông cứng lại, đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự khinh thường… mà những nhân viên ở xung quanh nghe thấy câu nói này, khóe miệng giật giật, ánh mắt xem thường.
Xem người khác là kẻ mù sao, lấy đức độ để thu phục người khác….
kết quả là đánh trưởng lão nhà họ Vương thành dáng vẻ này…đây là võ đức đi!
Trưởng lão nhà họ Vương nhìn Trần Xuân Độ, khuôn mặt tái mét khó coi, ông ta không thể chấp nhận được… mình lại bị tên tiểu tử giống như du côn này đánh bại!
Ông ta chưa từng nghĩ đến…bản thân mình sẽ thất bại! Ông ta là vị thần bất khả chiến bại của nhà họ Vương, hiếm có đối thủ, kết quả ở trong tập đoàn Lê thị nhỏ bé này, đột nhiên xuất hiện một người đánh bại ông ta một cách dễ dàng!
Người này, chính là đứa con rể nhà họ Lê mà ông ta vẫn xem thường! Một tên phế vật ăn cơm mềm!
Nếu như chuyện này truyền đến nhà họ Vương, bộ mặt trưởng lão của ông ta…sẽ không treo lên được nữa!
Trưởng lão nhà họ Vương nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ giống như lưỡi kiếm sắc bén, muốn khiến cho Trần Xuân Độ thương tích đầy mình mới cam lòng!
“Còn không cút đi?” Trần Xuân Độ cảm nhận được ánh mắt của trưởng lão nhà họ Vương vẫn chưa rời đi, khuôn mặt hiện lên sự mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
Khuôn mặt của trưởng lão nhà họ Vương càng trở nên khó coi… từng câu nói của Trần Xuân Độ, giống như một cái tát, hung hăng tát vào mặt ông ta, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn với ông ta và nhà họ Vương!
Ông ta đến tìm Trần Xuân Độ tính sổ, muốn đánh cho Trần Xuân Độ một trận, nhưng không ngờ lại bị Trần Xuân Độ dạy dỗ, đây chắc chắn là điều mỉa mai nhất đối với ông ta!
Trưởng lão nhà họ Vương quay người, khập khiễng rời đi, bóng lưng thê lương, rất giống nhiều người già neo đơn.
Lê Kim Huyên nhìn bóng lưng kia, trong lòng dâng lên một cảm giác không nhẫn tâm, bước đến, muốn gọi trưởng lão nhà họ Vương lại hỏi rõ ràng.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ kéo Lê Kim Huyên lại, hỏi: “Em vẫn muốn gọi ông ta lại? Hay là nghi ngờ ông ta phá hỏng chỗ này chưa đủ nhiều?”
Khuôn mặt Lê Kim Huyên rất phức tạp, nhìn bóng lưng kia: “Tôi chỉ cảm thấy ông ta rất đáng thương.”
“Đáng thương?” Trần Xuân Độ sững sờ, đột nhiên bật cười, nhìn bóng lưng của trưởng lão nhà họ Vương đã đi xa, ánh mắt sâu, yếu ớt nói: “Có một câu nói rất hay, người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận… em không biết ông ta đã làm những việc gì, tại sao lại cảm thấy ông ta đáng thương?”
Lê Kim Huyên lắc đầu, nhìn Trần Xuân Độ: “Anh rất có kinh nghiệm sao.”
Khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên, nở một nụ cười tự giễu… anh đương nhiên là có kinh nghiệm, năm đó lúc anh khốn khổ, ngay cả bị oan cũng không ai giúp anh!
Mà bây giờ, trưởng lão nhà họ Vương đáng thương cái gì? Ông ta có gia tộc chống lưng… mà Trần Xuân Độ lúc đó chỉ có một mình, không nơi nương tựa, chỉ dựa vào hai bàn tay, gây dựng lên thành tích huy hoàng như bây giờ!.
ngôn tình sủng
“Rốt cuộc ông ta đến làm gì?” Lê Kim Huyên hỏi.
“Đối thủ cạnh tranh phái đến, còn có thể làm gì.” Trần Xuân Độ lừa Lê Kim Huyên, đương nhiên anh không thể nói với Lê Kim Huyên… mục đích thực sự mà trưởng lão nhà họ Vương đến.
…..
Trong biệt thự.
Một bóng hình tiêu sái bước lên bậc thềm, đi vào biệt thự.
Một thành viên trong gia tộc nhà họ Vương nhìn thấy bóng hình tiêu sái này, lập tức giống như thủy triều vây quanh ông ta.
“Trưởng lão, người làm sao vậy? Tại sao cả người lại là máu thế này?”
“Trưởng lão, không phải người đi đến tập đoàn Lê thị sao, lẽ nào trên đường đi gặp phải sát thủ?”
“Trưởng lão….
vệ sĩ của nhà họ Lê vẫn ở trong nhà, chuyến đi này của ngài không có bất kỳ sự cản trở nào, tại sao không đưa Lê Kim Huyên và tên tiểu tử Trần Xuân Độ kia trở về.”
Mọi người trong gia tộc nhà họ Vương thì thào nói với nhau, mỗi người trong gia tộc nhà họ Vương đều dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn trưởng lão nhà họ Vương, trong lòng khó mà bình tĩnh được.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy trưởng lão nhà họ Vương thân thủ siêu phàm, cả người đều là máu, vẻ mặt phức tạp, hồn bay phách lạc.
Hoàn toàn khác với sự lãnh đạm, phi thường trước đây.
Trưởng lão nhà họ Vương đi thẳng về phía hành lang phía trước, mà những người trong gia tộc nhà họ Vương đi theo sau, không có rời đi.
“Tôi muốn bế quan… từ hôm nay chuyện của nhà họ Vương tôi sẽ không hỏi đến, tất cả đều giao cho gia chủ và những trưởng lão khác giải quyết.” Trưởng lão nhà họ Vương khàn giọng nói, mệt mỏi đi vào trong phòng, để lại một đám người trong gia tộc nhà họ Vương đứng ở cửa nhìn nhau..