Thư ký đỡ lấy Trương Khiếu Thiên, Trần Xuân Độ ra tay không nhẹ, gần như trên dưới toàn thân Trương Khiếu Thiên không có chỗ nào lành lặn, cả người bầm tím, vô cùng thê thảm.
Mà Trương Khiếu Thiên thì, hơi thở yếu ớt, hoàn toàn không còn thần bí và kiêu ngạo đã từng… trái lại anh ta bây giờ rất dễ khiến người ta sinh lòng đồng tình, không tự chủ mà cảm thấy thương hại anh ta.
Cơ thể Trương Khiếu Thiên run rẩy, dưới sự dìu đỡ của thư ký mà giãy dụa bò dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, một lát sau phun ra một câu: “Các người ra ngoài đi.”
Đám bảo vệ rời đi, mà vị thư ký kia thì lại không rời đi, đứng sau lưng Trương Khiếu Thiên, Trương Khiếu Thiên khản giọng nói: “Có thể giúp tôi xử lý một chuyện cuối cùng không?”
Sau lưng Trương Khiếu Thiên, thư ký kia đẩy đẩy kính mắt gọng vàng, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Anh ta tận mắt nhìn thấy Trương Khiếu Thiên bị Lê Kim Huyên đuổi, hơn nữa còn chịu phán quyết của hội đồng quản trị, có khả năng cao bị kiện lên tòa án, dẫn đến rất nhiều phiền phức.
Người đi trà lạnh, Trương Khiếu Thiên đã không thích hợp để anh ta đi theo nữa rồi.
Mà Trương Khiếu Thiên cũng không phải kẻ ngốc, dường như anh ta cũng đoán được suy nghĩ trong lòng thư ký, chậm rãi nói ra: “Làm xong chuyện này giúp tôi, sẽ không thiếu chỗ tốt cho anh.”
“Đi thôi, Tổng giám đốc Trương.” Thư ký thản nhiên lên tiếng
…
Khi Trần Xuân Độ trở lại khách sạn, lúc này trong văn phòng Chủ tịch của tập đoàn Lê Thị tại thành phố T nơi xa, Lê Duy Dương đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống khu trung tâm thương mại – văn phòng, sắc mặt bình tĩnh thâm thúy.
Ông ta chắp tay đứng ở nơi đó, không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông ta.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang, một bóng hình yểu điệu đi vào, đó là Ninh Nhu, thư ký của Trần Xuân Độ.
Sau khi Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đi Yên Kinh công tác, cô ta và Lâm Trinh Tuyết đến hỗ trợ Lê Duy Dương, nhất thời áp lực tăng lên không ít.
Bình thường Lê Duy Dương bề bộn nhiều việc, lúc này lại bình tĩnh bất ngờ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất, dường như đang suy nghĩ điều gì.
“Chủ tịch Lê, ngài tìm tôi.” Ninh Nhu hỏi.
Lê Duy Dương gật đầu, ông ta xoay người lại, nét mặt sâu xa vô tận: “Đi gọi Lâm Trinh Tuyết đến đây, tôi có chuyện quan trọng cần hai người các cô đi làm.”
“Vâng.” Ninh Nhu gật đầu, rất nhanh đã dẫn Lâm Trinh Tuyết đi vào, Lâm Trinh Tuyết nhìn Lê Duy Dương hỏi: “Chủ tịch Lê, có chuyện gì không?”
“Có.” Lê Duy Dương gật đầu: “Chuyện kế tiếp các cô nghe được chính là bí mật tối cao của tập đoàn Lê Thị, cho dù là hội đồng quản trị cũng không biết.”
Ninh Nhu và Lâm Trinh Tuyết nghe thấy lời Lê Duy Dương nói thì sững sờ, liếc mắt nhìn nhau, Lâm Trinh Tuyết nhíu mày hỏi: “Chủ tịch Lê, chúng tôi có tài đức gì, có tư cách gì mà được biết bí mật tối cao này.”
“Không có Kim Huyên trợ giúp tôi, bây giờ người duy nhất tôi có thể tin tưởng chính là các cô.” Lê Duy Dương lên tiếng, nói ra một câu khiến Ninh Nhu và Lâm Trinh Tuyết đều cảm thấy không thể hiểu nổi.
Toàn bộ trên dưới tập đoàn Lê Thị nhiều người như vậy, kết quả Lê Duy Dương lại nói chỉ có thể tin tưởng hai nữ thư ký bọn họ… thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi muốn thanh tẩy hội đồng quản trị, thanh tẩy diện rộng, giờ là thời điểm bắt đầu.” Lê Duy Dương xoay người đưa lưng về phía Ninh Nhu và Lâm Trinh Tuyết, Lâm Trinh Tuyết và Ninh Nhu lại không nhìn thấy, trong ánh mắt Lê Duy Dương lóe lên vẻ đau khổ.
Ninh Nhu và Lâm Trinh Tuyết cũng không phải người chứng kiến con đường tập đoàn Lê Thị trưởng thành, các cô cũng không biết, bây giờ có không ít người bên trong hội đồng quản trị đều là nguyên lão của tập đoàn Lê Thị.
Mà đấu tranh nội bộ của hội đồng quản trị chính là do những nguyên lão này bất đồng, vì vậy mới khiến tập đoàn Lê Thị mặt ngoài thì gió yên biển lặng, nhưng thật ra bên trong lại cuồn cuộn sóng ngầm.
Đặc biệt là hội đồng quản trị, dù ai cũng không cách nào biết trước, kế tiếp bên trong hội đồng quản trị sẽ xuất hiện tình huống gì.
Mà người đau khổ nhất, không ai khác chính là Lê Duy Dương, người sáng lập ra tập đoàn Lê Thị… Nhìn những đổng sự đã từng cùng nhau dốc sức trở mặt thành thù, mà ông ta vì đại cục, vì tập đoàn Lê Thị, không thể không đưa ra quyết định… tất nhiên đây chính là đau khổ nhất đối với ông ta.
Ông ta biết rõ, thanh tẩy hội đồng quản trị, ắt phải khiến cho mấy vị đổng sự nguyên lão thất bại.
Nhưng ông ta không thể không làm như vậy, gần đây báo cáo tài chính của tập đoàn Lê Thị đã bị đấu tranh nội bộ của hội đồng quản trị ảnh hưởng, trở nên rất khó coi.
Ông ta nhất định phải đưa ra lựa chọn, đây cũng là nguyên nhân ông ta đồng ý cho Lê Kim Huyên đi theo Trần Xuân Độ đến Yên Kinh.
Sáng tạo ra một bước ngoặt, đó chính là cơ hội tốt nhất để thanh tẩy hội đồng quản trị, vô cùng cấp bách không thể chậm trễ!
Mà sau khi nghe Lê Duy Dương nói, cơ thể mềm mại của Lâm Trinh Tuyết khẽ run lên, chợt ngẩn người ngay tại chỗ, đôi mắt đẹp lộ ra ngạc nhiên khiếp sợ!
Cô ta làm việc bên người Lê Kim Huyên không lâu, Ninh Nhu cũng mới vào tập đoàn chưa được bao lâu, không biết lời Lê Duy Dương nói có ý gì, đó cũng là bình thường, nhưng gần như trong nháy mắt cô ta đã hiểu rõ mục đích của Lê Duy Dương rồi!
Vậy mà Lê Duy Dương lại muốn thanh tẩy hội đồng quản trị! Tiến hành thanh tẩy một số đổng sự!
Dưới cái nhìn của cô ta, Lê Duy Dương đúng là điên rồi!
Mặc dù Lê Duy Dương là Chủ tịch tập đoàn Lê Thị, từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng sự tồn tại của hội đồng quản trị cũng là để kìm hãm Lê Duy Dương.
Nhưng bây giờ Lê Duy Dương lại muốn thanh tẩy, ra tay với một số đổng sự trong đó, đây gần như là nằm mơ giữa ban ngày, nếu bị truyền ra ngoài, đừng nói là hội đồng quản trị, mà toàn bộ tập đoàn Lê Thị đều sẽ bùng nổ sôi trào!
Mà Ninh Nhu thì không hiểu, nhưng khi cô ta nhìn thấy nét mặt Lâm Trinh Tuyết thay đổi, cũng mơ hồ đoán được điều gì, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.
Lê Duy Dương quay người nhìn về phía Lâm Trinh Tuyết và Ninh Nhu, nét mặt nặng nề nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Các cô đã hiểu vì sao đây là bí mật tối cao của tập đoàn rồi chứ.”
Sắc mặt Lâm Trinh Tuyết tái nhợt, khẽ gật đầu, nét mặt đầy kiên định: “Chủ tịch, yên tâm đi, hai người chúng tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
“Đi đi, khi cần tôi sẽ gọi các cô.” Lê Duy Dương gật đầu, chờ sau khi Lâm Trinh Tuyết và Ninh Nhu rời khỏi văn phòng, ông ta ngẩng đầu lên, thoáng nhìn bầu trời thành phố T.
Hôm nay sắc trời thành phố T rất xấu, những đám mây đen che khuất mặt trời, thoạt nhìn bầu trời rất thấp, phảng phất như giơ tay là có thể chạm vào.
Toàn bộ thành phố T bị bầu không khí âm u ngột ngạt bao phủ.
Lê Duy Dương khẽ thở dài, khuôn mặt toát ra vẻ phức tạp, thầm thì: “Chẳng lẽ thật sự phải đi đến nước này sao…”
…
Tại một gian phòng nhỏ ở một nơi khác của thành phố T, bên trong đặt rất nhiều thiết bị máy móc.
Các nhân viên đặc công tài giỏi đang thuần thục điều khiển thiết bị máy móc, bên trong một số chiếc máy tính xách tay xuất hiện những hình ảnh theo dõi.
Mà bên cạnh máy vi tính bên kia thì đặt mấy chiếc tai nghe nghe lén.
Trạm trưởng Lý nhìn đặc công đang bận rộn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc.
“Các vị, lần này chúng ta đang theo dõi hai gia tộc lớn của thành phố T, bọn họ chính là một trong bốn gia tộc Hoàng Kim, là hai gia tộc lớn có gốc rễ mạnh nhất… Phải vô cùng cẩn thận, không thể để bọn họ phát hiện theo dõi của chúng ta.” Trạm trưởng Lý lạnh lùng lên tiếng, toàn thân bao phủ ý chí kiên cường bất khuất của một người quân nhân.
Có rất ít người biết, ngay từ đầu Trạm trưởng Lý vốn không thuộc tổ chức, là ngẫu nhiên bắt gặp cơ hội mà từ bên chiến đấu tiến vào tổ chức.
Ông ta có quy luật làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ nghiêm khắc, thói quen làm việc nhanh chóng quyết đoán, rất nhanh đã nhận được khen ngợi của cấp trên.
Nhưng nhiệm vụ lần này khác với mấy lần trước.
Trong bốn gia tộc Hoàng Kim của thành phố T, nhà họ Đỗ và nhà họ Trương là thần bí nhất, thậm chí trong thời đại bây giờ, có một số người sắp quên lãng hai gia tộc lớn này rồi.
Nhưng tình báo của An ninh quốc gia nước C là đầy đủ nhất, tất nhiên ông ta lấy được không ít tình báo, thực lực của nhà họ Đỗ và nhà họ Trương vẫn rất mạnh mẽ, đều là thực lực mà hai gia tộc kia không thể sánh bằng.
Các loại dấu vết đều cho thấy, năm tháng thay đổi nhưng thực lực của hai gia tộc này vẫn được giữ gìn tốt nhất, mặc dù cực kỳ khiêm tốn nhưng đã khiến An ninh quốc gia tổn thất mấy vị tinh anh.
Bằng không, bọn họ cũng sẽ không liên kết với nước ngoài, ngồi xuống giao dịch ma túy, thứ khiến người người căm ghét.
Loại giao dịch này bị cấm ở hầu hết các quốc gia… hậu quả là giết chết bất luận tội!
Nhưng hai gia tộc này có thực lực mạnh mẽ, không hề để ý đến hậu quả.
Lúc đầu ông ta mong chờ Trần Xuân Độ ra tay, tất cả đều sẽ trở nên đơn giản, nhưng ai mà ngờ được, nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại thật sự lựa chọn ở ẩn, khiến ông ta đành phải từ bỏ dự định, dùng tất cả biện pháp trước mắt.
Trước tiên tiến hành thu thập chứng cứ, sau khi lấy được chứng cứ thì thực hiện lệnh bắt!
Khi Trạm trưởng Lý đang im lặng suy nghĩ, một thuộc hạ đi đến, thấp giọng nói: “Trạm trưởng Lý, đám người Trần Xuân Độ vừa trở về khách sạn.”
Trạm trưởng Lý gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Ông ta vẫn không từ bỏ Trần Xuân Độ, bởi vì chỉ cần Trần Xuân Độ ở trong đội… phần thắng của ông ta sẽ lớn hơn rất nhiều.
“Thằng nhóc thối này, chỉ mong đừng động đến người của tôi.” Đột nhiên, dường như Trạm trưởng Lý nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi thay đổi, tự lẩm bẩm mấy từ.
…
Trong khách sạn, cửa phòng Trần Xuân Độ bị gõ vang.
“Ai vậy, mẹ nó tôi nghe thấy rồi, đừng gõ nữa!” Trần Xuân Độ bất mãn mở cửa phòng, nhìn thấy Tô Loan Loan đứng ở ngoài cửa.
“Ồ, là cô à.” Trần Xuân Độ hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười.
Tô Loan Loan thoáng nhìn sau lưng Trần Xuân Độ, thản nhiên lên tiếng: “Phòng anh không có ai nhỉ, tôi có thể vào không?”
“Đương nhiên.” Khóe miệng Trần Xuân Độ nở nụ cười lưu manh, tránh đường cho cô ta đi vào.
Sau khi Tô Loan Loan đi vào gian phòng của khách sạn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Vừa rồi tôi phát hiện có người theo dõi tôi, hơn nữa còn là người trong nghề, theo dõi rất kín đáo, ngay cả tôi cũng suýt nữa không phát hiện ra được.” Tô Loan Loan khẽ dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Tôi đã nói với Tổng giám đốc Lê rồi, ý của cô ấy là bảo tôi đến hỏi anh tính toán làm như thế nào.”
“Còn có thể làm như thế nào, mặc kệ chứ sao.” Trần Xuân Độ nằm trên giường xem tivi, vô cùng thoải mái.
Sắc mặt Tô Loan Loan nghiêm lại, nhìn dáng vẻ nhẹ như gió mây, không hề cảm thấy bất ngờ gì của Trần Xuân Độ, đột nhiên trong lòng xuất hiện một suy nghĩ to gan.
Vẻ mặt Tô Loan Loan đầy kinh ngạc, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Có phải anh đã biết từ sớm rồi hay không.”
Trần Xuân Độ mỉm cười không trả lời… Trần Xuân Độ anh đâu chỉ biết từ sớm… ngay từ khi những người kia bắt đầu theo dõi thì đã bị Trần Xuân Độ phát hiện rồi.
Những người này theo dõi rất chuyên nghiệp, nhưng vẫn bị Trần Xuân Độ liếc một cái là nhìn ra.
Tô Loan Loan nhìn về phía Trần Xuân Độ: “Anh đã biết từ sớm, vì sao lại không nói?”
Trần Xuân Độ thản nhiên nói: “Bọn họ không có ý muốn giết chúng ta, hơn nữa đều chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ, cần gì phải làm khó bọn họ.”
Mặc dù ngoài miệng Trần Xuân Độ nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất ghét bỏ, lão già họ Lý kia lại dám phái người theo dõi anh, đã tổn hại đến uy nghiêm của Long Vương!
“Sao anh biết bọn họ không có ý giết người?” Lông mày Tô Loan Loan nhíu lại.
Trần Xuân Độ nhìn về phía Tô Loan Loan, ánh mắt sâu xa: “Phương thức theo dõi của bọn họ quá cứng ngắc, thoạt nhìn thì là người của An ninh quốc gia.”
“An ninh quốc gia?” Sắc mặt Tô Loan Loan lập tức thay đổi..